Đường Hoàn ngủ một mạch từ bốn giờ chiều đến ba giờ sáng, bị khát nước đánh thức.
Khi tỉnh dậy, cậu phát hiện chú mèo nhỏ đã không còn ở trong lòng mình nữa. Nhìn ra ngoài cửa sổ, những vì sao lấp lánh tạo nên một dải ngân hà rực rỡ giữa bầu trời đêm. Đường Hoàn đứng dậy, rót một ly nước, rồi đứng bên cửa sổ ngắm sao.
Đã lâu rồi cậu không được nhìn thấy bầu trời đêm như thế này. Trước đây, ở thủ đô ô nhiễm nặng, không khí đầy khói bụi, muốn ngắm sao phải vượt qua muôn vàn khó khăn.
Sau khi trọng sinh trên hành tinh rác xa xôi, không khí còn tệ hơn, mỗi ngày chỉ có vài giờ là có thể thấy được mặt trời.
Lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.
Đường Hoàn chậm rãi ra mở cửa, thấy một thiếu niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi đang cầm một khay thức ăn đứng trước cửa, ân cần hỏi: "Phu nhân, ngài đói chưa? Thượng tướng bảo tôi mang đồ ăn đến cho ngài."
Đường Hoàn ngạc nhiên một chút, sau đó vội vàng nhận lấy khay thức ăn: "Cảm ơn em, Thượng tướng vẫn đang điều trị sao?"
Thiếu niên mỉm cười nhẹ nhàng: "Thượng tướng vừa mới tỉnh lại, hiện giờ là giai đoạn phục hồi, cần phải tiếp tục điều trị." Cậu khẽ cúi đầu trước Đường Hoàn: "Ngài ăn xong thì để khay ngoài bàn, robot phục vụ sẽ đến thu dọn."
Nhìn khay thức ăn với bốn món mặn và một món canh, Đường Hoàn thở dài, trong lòng cảm thấy vô cùng phức tạp.
Cậu quả thực đã đói, chỉ vài thìa canh xuống bụng, dạ dày lập tức ấm lên. Điều khiến Đường Hoàn ngạc nhiên là Tông Hách lại biết khẩu vị của mình.
Trong thời đại này, để duy trì dinh dưỡng tốt nhất, nhiều món ăn thậm chí được chế biến nửa sống nửa chín, những người hiện đại theo đuổi sức khỏe đã từ bỏ niềm vui trong việc thưởng thức hương vị món ăn. Cũng chính vì điều này mà khi cậu livestream nấu ăn trên mạng, đã thu hút không ít “mèo con tham ăn” đến xem.
Đường Hoàn ăn no, nghỉ ngơi một lát rồi mở trí não của mình lên và đăng nhập vào blog cá nhân.
Hiện tại, Đường Hoàn đã là một trong những streamer hàng đầu, lượng người hâm mộ không thua kém gì những ngôi sao hạng A. Dù chưa bao giờ lộ mặt, cậu vẫn có hàng tỷ người theo dõi, Đường Hoàn chính là một hiện tượng đặc biệt trong giới streamer.
Mười ngày trước, khi còn chưa có tâm trạng để livestream, cậu đã đăng một dòng trạng thái lên Weibo: "Ở nhà có chút việc cần xử lý, xong rồi sẽ livestream lại, mọi người đừng lo nhé~".
Ban đầu, các bình luận dưới bài viết đều rất thông cảm, phần lớn là lời động viên:
"Đường Đường cố lên! Chúng mình sẽ chờ cậu quay lại~"
“Đừng vội, cứ từ từ xử lý, chúng mình sẽ đợi~"
...
Nhưng vài ngày sau, bình luận bắt đầu chuyển thành lo lắng:
"Sao vẫn chưa có tin tức gì, Đường Đường ơi, cậu ổn chứ?"
"Chú vẹt Cockatiel của tôi vẫn ổn chứ?"
"Robbie hôm nay có ăn gì không?"
"Nhớ thần thú nhà tôi quá."
“Tẩy Xoát Xoát thế nào rồi? Vô cùng nhớ nhung Tẩy Xoát Xoát."
...
Và hiện tại, bình luận đã thành một làn sóng hoảng loạn:
"Trăm tỷ lời thỉnh cầu Đường Đường hãy cất tiếng! Cậu vẫn còn sống chứ? Nếu còn sống thì hãy lên tiếng đi, chỉ một tiếng thôi cũng được!”
"Chúng mình sắp báo cảnh sát rồi! Sắp báo-cảnh-sát-thật rồi đấy!"
“Alo? Đây có phải Đội Bảo vệ Đế quốc không? Streamer nhà tôi đột ngột biến mất từ mười ngày trước, không biết cậu ấy trông như thế nào, xin hãy tìm cậu ấy giúp tôi!!!"
...
Đường Hoàn không còn cách nào khác, đành phải đăng một dòng trạng thái vào lúc nửa đêm:
"Cảm ơn mọi người đã lo lắng, công việc đã xong xuôi, tối mai lúc 7 giờ sẽ livestream, hẹn gặp lại nhé~"
Ngay lập tức, bình luận bên dưới bùng nổ, có thể thấy rất nhiều fan của Đường Hoàn đều là những "cú đêm":
"Ôi trời ơi! Đường Đường sống lại vào nửa đêm!"
“Wow! Hủy lệnh báo cảnh sát, Đường Đường đã trở lại rồi~"
"Cả thế giới vui mừng! Đường Đường của tôi đã trở lại!"
"Tối mai 7 giờ, không gặp không về nhé!"
Đường Hoàn giờ đây không tài nào ngủ được nữa, nên cậu ngồi bên cửa sổ ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời sao và bắt đầu trả lời tin nhắn của người hâm mộ.
Điều này khiến các fan vô cùng phấn khích, ai cũng khen ngợi Đường Hoàn vì quá gần gũi, dù đã nổi tiếng nhưng vẫn không quên xuất phát điểm của mình, lại còn thức đêm để trả lời từng bình luận của fan.
Còn ai được như cậu ấy chứ?!
Đường Hoàn bật cười, quả nhiên những người yêu thích động vật thường rất tốt bụng, dễ thương và dễ dàng hài lòng.
Cậu đã tương tác với fan hâm mộ suốt nửa tiếng đồng hồ, sau đó mới tắt trí não. Nhìn đồng hồ, đã là ba giờ sáng nhưng Tông Hách vẫn chưa về. Đường Hoàn đoán có lẽ đối phương sẽ không về ngủ nữa, nên quyết định mở tủ quần áo, lấy bộ đồ ngủ của mình ra và chuẩn bị đi tắm.
Tủ quần áo của Tông Hách không có nhiều, phần lớn đều là quân phục, từ áo sơ mi, quần dài đến áo khoác, tất cả đều là đồng phục của quân đội, thậm chí cả tất cũng giống hệt nhau.
Trong khi đó, đồ của Đường Hoàn thì tùy ý hơn, đa phần là những bộ đồ ở nhà thoải mái, hai phong cách hoàn toàn đối lập khi để chung một tủ quần áo. Đường Hoàn thở dài, đúng là hai người không hợp nhau chút nào, thói quen sinh hoạt cũng quá khác biệt.
Sau khi hoàn thành liệu trình điều trị, Tông Hách mệt mỏi trở về phòng ngủ. Hắn nhận ra trên giường không có ai, nhưng lại thấy một bộ đồ ngủ và quần lót đặt bên trong, còn ánh sáng trong phòng tắm thì vẫn sáng.
Qua lớp kính mờ, hắn có thể mơ hồ thấy bóng dáng người bên trong. Tông Hách khẽ nhướn mày nhưng không nói gì, chỉ tự nhiên thay đồ ngủ, đặt bộ đồ của Đường Hoàn ở phía trong rồi nằm xuống bên ngoài.
Tinh thần của hắn vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, cách tốt nhất để phục hồi là ngủ nhiều sau khi dùng thuốc.
Đường Hoàn tắm xong, khoác đại chiếc áo choàng tắm, sau đó vào phòng sấy khô người.
Khi bước ra, cậu phát hiện trên giường đã có người nằm, Đường Hoàn hơi ngạc nhiên, nhìn thấy Tông Hách đã nhắm mắt ngủ, cậu mở miệng định nói gì đó nhưng rồi lại thôi, cuối cùng lòng nhân từ không cho phép cậu đánh thức bệnh nhân.
Nhưng, bộ đồ ngủ mà cậu chuẩn bị đều nằm ở phía bên trong Tông Hách, nếu muốn mặc đồ, cậu sẽ phải trèo qua người hắn. Chỉ nghĩ đến tư thế đáng xấu hổ đó, Đường Hoàn đã cảm thấy bối rối.
Cậu tự hỏi, nếu đang trèo mà Tông Hách bất ngờ tỉnh dậy thì sao? Cái tình huống này chẳng khác nào yêu tinh nửa đêm trèo lên giường người ta cả!
Khi Đường Hoàn còn đang do dự, Tông Hách đột nhiên trở mình, quay mặt vào trong, hơi thở vẫn đều đều.
Đường Hoàn lén lút thở phào nhẹ nhõm, rồi cẩn thận bước tới, cố gắng trèo qua người Tông Hách để vào bên trong giường.
Khi một chân vừa đặt xuống bên trong, Tông Hách đột nhiên mở mắt, lạnh lùng nhìn Đường Hoàn đang nửa thân trên nằm ngang qua người hắn. Ánh mắt hắn lướt qua phần dưới chiếc áo choàng trống trải của Đường Hoàn, rồi cau mày: "Sao cậu không mặc đồ?"
Đường Hoàn hoảng hốt nhảy vào bên trong, cố giữ khuôn mặt bình tĩnh để che giấu sự lúng túng của mình: "Vừa tắm xong."
Tông Hách điềm nhiên phân tích: "Cậu trèo lên giường quá chậm, đứng trước giường mất mười giây, lên giường mất ba giây, nhấc chân mất hai giây."
Đường Hoàn mặc quần áo vào, kéo chăn trùm kín đầu rồi nằm xuống ngủ.
Cậu nghĩ mình thật ngốc, không nhanh nhẹn như thú nhân, cũng chẳng có dị năng, chỉ là một người bình thường thì đã sao?
Vẫn tự hào đấy chứ!
"Chậc~" Tông Hách cau mày, cái tính nóng nảy này ngày càng rõ ràng hơn rồi, có khuyết điểm cũng không chịu nghe góp ý là sao?
Tông Hách kéo chăn, Đường Hoàn lạnh lùng cười rồi ôm chặt chăn vào mình, quấn kín cả chiếc chăn rộng 2,5 mét, tự cuốn mình thành cuộn, để mặc Tông Hách lạnh lẽo!
Tông Hách thản nhiên nhìn Đường Hoàn lăn đến mép giường, giơ tay như chơi với quả bóng nhỏ, đẩy nhẹ hai lần, Đường Hoàn liền cảm thấy bị kéo trở lại bởi một lực mạnh, lăn liền mấy vòng khiến chăn cũng bung ra. Tông Hách ôm chặt người bạn đời không có sức chiến đấu của mình vào lòng, khuôn mặt lạnh lùng nói: "Còn tiếp tục làm mình làm mẩy, bây giờ tôi sẽ bắt cậu thực hiện nghĩa vụ vợ chồng."
Đường Hoàn toàn thân cứng đờ, im lặng.
Hình như có một điều luật quy định rằng, không thực hiện nghĩa vụ vợ chồng là phạm pháp.
Mẹ kiếp!
Nghĩ đến xã hội chủ nghĩa mới của mình, nơi mà ai ai cũng được tự do bình đẳng, thì luật pháp ở đây vì muốn sinh con đẻ cái mà gần như phản nhân loại rồi! Thật vớ vẩn!
Một đêm yên ắng trôi qua, sáng hôm sau, Đường Hoàn bị đánh thức bởi một thứ kỳ quái!