Như vậy cô ta liền có cơ hội có thể lên làm công nhân của nhà máy chế biến lương thực, nói không chừng còn có cơ hội lên làm xưởng trưởng! Nghĩ vậy cô ta càng hận Điền Mật Mật, đều do cô làm hỏng chuyện tốt của cô ta, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ trả thù!

Kế này của Lý Tiểu Lan vừa các độc vừa tàn nhẫn, nhưng cô ta cũng không nghĩ kế hoạch của mình lại bị hủy hoại, hơn nữa còn ảnh hưởng đến chính bản thân cô ta.

Mà lúc này, Tiêu Mẫu Đan cũng đang lục tìm 80 đồng tiền của cô ấy, gia đình cô ấy điều kiện khá tốt, ba mẹ biết nhà của thanh niên trí thức có điều kiện không tốt, lại nghe nói có thanh niên trí thức xây nhà ở bên ngoài, liền gửi cho cô ấy 80 đồng tiền.

Để cô ấy đi tìm hai nữ thanh niên trí thức có điều kiện tốt, kết hợp lại cùng xây một căn nhà, hoặc là ở gần nơi ở của thanh niên trí thức, tự cô ấy xây một căn nhỏ, mặc kệ xây dựng thế nào, chỉ cần cải thiện được cứ cải thiện.

Nhưng trước khi ăn tết cô ấy mới lấy được tiền về, nhưng tại sao bây giờ lại không tìm thấy, cô ấy cũng không nói cho ai mà.

Điều mà Tiêu Mẫu Đan không biết chính là, mấy chỗ cô ấy giấu tiền, lại thêm việc cô ấy luôn nhìn nhìn mấy chỗ mình đã giấu tiền, đã sớm khiến cho Lý Tiểu Lan chú ý.

Lý Tiểu Lan vốn dĩ cho rằng cô ấy giấu thư gì đó, chỉ nghĩ là bắt được nhược điểm của cô ấy, về sau còn dễ dàng uy hiếp cô ấy đổi chỗ tốt cho cô ta. Không nghĩ tới thứ cô ấy giấu chính là tiền, không chịu được sự dụ hoặc của tiền mà lấy đi mất.

Lấy xong lại vô cùng sợ hãi, mấy ngày nay vẫn luôn đứng ngồi không yên, không nghĩ rảnh quan tâm chuyện đống củi bị cháy, liền nghĩ ra mưu kế có thể một mũi tên trúng vài con chim như vậy, chỉ là không nghĩ tới Điền Mật Mật, vốn dĩ không bị 80 đồng của cô ta dụ hoặc, còn từ chối cô ta.

Nhưng hiện tại cũng không sợ, cô ta cũng không có lấy tiền ra, cho dù bị phát hiện, cô ta cũng có thể nói là lừa được của ba chị em Điền Mật Mật, người khác cũng không biết tiền ở đâu.

Tiêu Mẫu Đan tìm vài lần cũng không tìm được tiền ở đâu, lại không biết là ai đang cầm tiền của cô ấy, chỉ có thể khóc lóc đi tìm Tống Cảnh Văn, nhờ anh ấy hỗ trợ tìm thử.

Tống Cảnh Văn nghe Tiêu Mẫu Đan miêu tả xong, cảm thấy sự tình rất nghiêm trọng, 80 đồng là một số tiền không nhỏ, đây đã không phải ăn trộm ăn cắp, mà là trộm cướp, chạy thật nhanh đến nhà đại đội trưởng báo cáo việc này.

Đại đội trưởng nghe Tống Cảnh Văn nói xong, nghĩ đến 80 đồng mà Lý Tiểu Lan có, suy nghĩ một chút, vẫn là nói cho Tống Cảnh Văn biết.

Từ khi Tống Cảnh Văn lên làm người phụ trách nơi ở của thanh niên trí thức, anh ấy vẫn rất quan tâm chuyện nơi ở của thanh niên trí thức, điều kiện gia đình của Lý Tiểu Lan kém, anh ấy biết điều này, cô ta không thể có 80 đồng được, ba mẹ của cô ta cũng không yêu thương cô ta đến vậy, mỗi lần viết thư đều là đòi tiền đòi đồ, trước nay chưa từng gửi đồ gì cho cô ta.

Tống Cảnh Văn cảm thấy chuyện này không đúng lắm, người lấy tiền rất có thể là Lý Tiểu Lan, liền nói ra tình cảnh gia đình và tình trạng kinh tế của Lý Tiểu Lan.

Đại đội trưởng cảm thấy việc này không dễ xử lý, dù sao tiền cũng không phải đồ vật, chuyện này mà không bắt được tận tay thì không thể nói rõ được là của ai.

Nghĩ việc này có liên quan đến ba chị em Điền Mật Mật, đến lúc đó nếu liên lụy đến ba chị em nhà họ thì không hay lắm, cho nên đại đội trưởng liền bảo con của ông ấy gọi ba chị em Điền Mật Mật tới, nói rõ chuyện này.

Ba chị em Điền Mật Mật rất nhanh đã đi tới, nghe xong chuyện từ đại đội trưởng, Điền Mật Mật cũng cảm thấy rất có thể chính là Lý Tiểu Lan, nhưng vì không bắt được tận tay nên không thể chứng minh tiền là của ai. Nghĩ đến một vụ án cô từng đọc được ở trong một cuốn truyện cổ đại cũng có một cách để chứng minh, cũng có thể thử xem sao.

Liền nói biện pháp này cho đại đội trưởng nghe, đúng thật là phương pháp cũng đơn giản, chủ yếu chính là lợi dụng sự chột dạ của người làm chuyện này. Đại đội trưởng cảm thấy ý kiến của Điền Mật Mật không tồi, có thể thử một lần.

Đại đội trưởng dẫn theo Tống Cảnh Văn cùng ba chị em Điền Mật Mật đi đến nhà của thanh niên trí thức, triệu tập tất cả thanh niên trí thức nói: "Thanh niên trí thức Tiêu của chúng ta bị mất 80 đồng tiền, muốn hỏi một chút các vị thanh niên trí thức ở đây có nhìn thấy hay không, cầm tiền không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là không dám thừa nhận."

Dứt lời liền nhìn nhìn biểu cảm của các thanh niên trí thức, phát hiện Lý Tiểu Lan quả thực rất khả nghi, lúc đầu khi nói thanh niên trí thức Tiêu bị mất tiền, cô ta rõ ràng rất hoảng loạn, theo bản năng nhìn nhìn thanh niên trí thức Tiểu Điền, lại bình tĩnh lại rất nhanh.

"Tôi đồng ý cho mọi người một cơ hội, lát nữa tôi sẽ gọi từng thanh niên trí thức ra hỏi một, ai cầm đến lúc đó đưa cho tôi, tôi sẽ không nói, thanh niên trí thức Tiêu, nếu lát nữa có người đến đưa tiền cho tôi, cô có tha thứ cho người đó không?"

Tiêu Mẫu Đan nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói:"Tôi có thể, chỉ cần trả lại tiền cho tôi, tôi sẽ tha thứ cho người đó, không truy cứu chuyện này nữa."

"Được, mọi người đều nghe thấy rồi đó, hy vọng một lát nữa người nào đó sẽ biết đường hối cải. Cũng xin mọi người hãy nghĩ lại xem, có chỗ nào khả nghi hay không, hãy nói cho tôi." Dứt lời liền cho thanh niên trí thức về phòng, sau đó cho gọi từng người đến nói chuyện riêng.

Việc đầu tiên là gọi Tiêu Mẫu Đan ra, đại đội trưởng cẩn thận hỏi cô ấy xem vị trí giấu tiền ở đâu, và những đặc điểm về tiền của cô ấy, Tiêu Mẫu Đan chưa nói ra vị trí giấu tiền của cô ấy.

Nhưng lại miêu tả rất kỹ càng tỉ mỉ về 80 đồng của cô ấy, chỗ nào có nếp gấp cũng biết rất rõ, hơn nữa cô ấy còn nói trong đó có một tờ tiền hình như đã bị ngấm qua nước, màu sắc hơi nhạt hơn, lúc ấy cô ấy còn rất thấp thỏm vì sợ không tiêu được, còn tranh cãi mãi với nhân viên bưu cục, có thể bây giờ nhân viên bưu cục cũng vẫn còn có ấn tượng với cô ấy.

Có những lời này của Tiêu Mẫu Đan, chỉ cần tìm được tiền, cho dù là báo công an cũng dễ giải quyết.

Sau Tiêu Mẫu Đan, đại đội trưởng đã gọi Lý Tiểu Lan ra hỏi chuyện. Sau khi Tiêu Mẫu Đan đi ra ngoài nói chuyện, Lý Tiểu Lan đã nghĩ rất kỹ những gì cô ta phải nói rồi, nghe được tên cô ta, liền vỗ vỗ quần áo trấn tĩnh lại bản thân cô ta rồi đi ra ngoài.

Đại đội trưởng nhìn thấy Lý Tiểu Lan ra, nghĩ dù sao cũng là một cô gái trẻ trung, cho cô ta thêm một cơ hội cũng được, liền nói: "Thanh niên trí thức Lý, cô có nhìn thấy 80 đồng của thanh niên trí thức Tiêu không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play