Mặc dù gọi là bánh bao bột ngô nhưng chắc chắn đã được trộn vào không ít bột mì, nếu không thì nó sẽ không thể mịn đến như vậy, ba quả trứng luộc, cộng thêm hai đĩa dưa chua nhỏ, dưa chua của người ta và ở nhà thanh niên trí thức khác nhau một trời một vực, có lẽ đã được trộn bằng rất nhiều dầu mè.
"Các cậu chuẩn bị ăn trưa sao, vậy cứ ăn đi, nhà thanh niên trí thức vẫn đang nấu cơm, tôi sẽ về ăn sau!"
Miệng cô ta tuy nói vậy, nhưng ánh mắt Lý Tiểu Lan chưa hề rời khỏi bàn đồ ăn ba chị em dù chỉ một giây. Cô ta vốn nghĩ rằng mình đã mang theo đồ đến, thì chỉ cần là người hiểu chuyện cũng sẽ bảo cô ấy cùng dùng bữa.
Đáng tiếc trước mặt cô ta chính là ba người không hiểu chuyện, ba chị em không thèm để ý tới cô ta, nghe cô ta nói vậy, thì bưng bát cơm thơm ngát bắt đầu ăn.
Lý Tiểu Lan thấy ba chị em nhà này đúng là không biết phép tắc, cô ta cho là mình tốt nhất vẫn là nên nói thẳng.
"Không biết bây giờ mà về thì còn đồ ăn cho tôi không nữa, hay là tôi ở lại đây ăn cùng chút nhé!" Nói xong, cô ta vươn tay chực cầm lấy chiếc bánh bao bột ngô.
Thấy vậy, ba chị em Điền Mật Mật mỗi người vội gắp một chiếc bánh bao hấp và một quả trứng vào bát của mình.
Điền Tranh Tranh thấy da mặt cô ta quá dày, không muốn cô ta tiếp tục nhìn chằm chằm ba chị em bọn họ ăn nữa, chỉ có thể nói thẳng: "Thanh niên trí thức Lý nên nhanh chóng trở về ăn, nếu anh về muộn không có đồ ăn thì không tốt, hơn nữa bản thân chúng ta cũng không có tình bạn, chỉ cần tặng quà, em trai, tiễn Lý Tiểu Lan về!"
Lý Tiểu Lan thấy cô ấy đã nói đến vậy, dù cho vẫn chưa kịp nói ra mục đích của mình, nhưng cuối cùng thì da mặt vẫn không đủ dày, biết không thể ở lại thêm nữa, vậy nên cô ta chỉ đành rời đi trước, thầm nghĩ mấy ngày nữa cô ta sẽ trở lại!
Tuần này vì phải dọn dẹp nhà mới nên ba chị em rất bận rộn. Điền Mật Mật không ra ngoài buôn bán được hơn một tuần rồi. Hôm nay trời đẹp, Điền Tranh Tranh đã hẹn với Điền Tiếu Tiếu và em trai Điền lên núi tìm lương thực, lần này chủ yếu là tìm trái cây vì Điền Tranh Tranh muốn làm một ít trái cây sấy khô, để bổ sung chất dinh dưỡng cho ba chị em khi mùa đông đến.
Điền Mật Mật đeo theo một cái giỏ, cô thì ra ngoài vì muốn tìm một cái máy xay gạo và bán một số hàng hóa. Trong nửa tháng này, Điền Mật Mật thường xuyên ra khỏi nhà nên cô đã nắm được đường xá ở đây. Cô biết được nhà máy cơ khí đầu tiên của thành phố Cáp chỉ sản xuất những loại máy móc cỡ lớn, nên nhất định là không có loại máy nông nghiệp nhỏ như máy xay gạo rồi.
Nhà máy cơ khí Số 2 và Số 3 thì chuyên sản xuất máy móc nông nghiệp, đặc biệt là nhà máy cơ khí Số 3 lúc trước còn trực thuộc nhà máy cơ khí Số 1, nơi này chủ yếu sản xuất máy móc nông nghiệp.
Điền Mật Mật ghé nơi có quy mô tương đối lớn là nhà máy cơ khí Số 2 trước, nhưng khi vừa tới nơi ngay cả lãnh đạo còn chưa thấy đã bị ông bác gác cổng đuổi đi. Không còn cách nào khác, Điền Mật Mật đành phải chuyển mục tiêu đến nhà máy cơ khí Số 3.
Lần này, Điền Mật Mật đến Công Tiêu Xã để mua hai bao thuốc lá thu hoạch trước, sau đó bí mật dúi vào tay ông bác gác cổng.
Sau khi tìm được một góc không có người, Điền Mật Mật lấy 2 cân thịt ba chỉ và hai túi đường nâu từ trong không gian ra rồi mới đi đến chỗ của chủ nhiệm kho.
Nếu nói về người hiểu rõ về hàng tồn kho trong một nhà máy nhất thì không ai khác ngoài chủ nhiệm kho. Điền Mật Mật cũng không yêu cầu máy xay gạo mới gì, nhà cô chỉ cần một chiếc máy kiểu cũ đã đủ dùng rồi. Hơn nữa, dù cô có muốn mua một cái máy xay gạo mới cũng không được, vì người ta sẽ thèm không bán cho cô!
Cô gõ cửa nhà chủ nhiệm kho, người mở cửa là một bà lão khoảng hơn 60 tuổi, bà lão hỏi Điền Mật Mật tìm ai, Điền Mật Mật vội vàng đưa đồ rồi nói cô tìm Chủ nhiệm Khương, khi bà lão nhìn thấy những đồ vật cô đưa và còn muốn gặp con trai mình thì càng đặc biệt vui vẻ mời cô vào nhà.
Lúc này Chủ nhiệm Khương cũng đang ở nhà, thấy Điền Mật Mật cầm thứ gì đó tìm mình, vội hỏi: "Tiểu đồng chí, cô tên gì, đến tìm tôi có chuyện gì?"
Điền Mật Mật nghe anh ta hỏi vậy, cũng nhanh chóng trả lời: "Tôi tên là Điền Mật Mật, thuộc đội sản xuất Đại Hà Khẩu của công xã Du Thụ, đại đội trưởng chúng tôi cần mua máy xay gạo."
Chủ nhiệm Khương nghe cô nói muốn mua máy xay gạo, nhưng lại nghĩ đồng chí nhỏ không hiểu, liền giải thích: "Mua máy xay gạo thì phải đến giám đốc kinh doanh, tôi không quản lý chuyện này."
Điền Mật Mật nghe hiểu lầm, nói: "Tôi biết máy xay gạo do nhà máy máy móc thứ ba sản xuất đang thiếu hụt, đội ngũ sản xuất của chúng tôi không dám yêu cầu máy móc mới, đội ngũ sản xuất của chúng tôi chỉ muốn mua một cái cũ hoặc kiểu cũ, Chủ nhiệm Khương phải hiểu rõ tình hình kho hàng nhất, hôm nay tôi đến để hỏi xem trong kho có cái nào không, nếu có, tôi cũng muốn Chủ nhiệm Khương giới thiệu giám đốc bộ phận kinh doanh."
Chủ nhiệm Khương nghe cô nói như vậy, cũng đại khái hiểu được tình huống của cô, suy nghĩ một hồi: "Cái kiểu cũ thì không, nhưng có hai máy được gửi ra từ máy xay gạo mới không đủ tiêu chuẩn để trả lại, tỷ lệ gạo tấm cao hơn máy bình thường khoảng 10 lần, cô có thể chấp nhận không?"
Điền Mật Mật không ngờ lại phải mua máy xay gạo mới, còn về tỷ lệ gạo tấm thì máy mới thấp hơn so với máy đánh cơm tấm kiểu cũ. Bên cạnh đó, hôm nay có bao nhiêu người xay gạo, phần lớn là xay những kiện ngô và bột ngô thô, ngộ nhỡ gạo xay ra bị nát thì sao: "Nếu anh có thể chấp nhận, thì làm phiền Chủ nhiệm Khương."
Chủ nhiệm Khương gật đầu khi nghe cô nói như vậy, liền đưa cô đến nhà Chủ nhiệm Trịnh của bộ phận bán hàng, Chủ nhiệm Trịnh thấy chính Chủ nhiệm Khương mang người đến mua hai sản phẩm lỗi, đồng ý bán kèm theo máy tháo dỡ mỗi chiếc chỉ tính 200 tệ, phải biết rằng một loại máy xay gạo mới đủ tiêu chuẩn mua 800 tệ, nhưng cũng phải xếp hàng.
Giám đốc Trịnh yêu cầu cô mang giấy chứng nhận lữ đoàn và tiền đến bộ phận bán hàng để làm thủ tục trong hai ngày, và Điền Mật Mật vui vẻ đồng ý.
Sau sự kiện lớn này, Điền Mật Mật đã đi chợ đen để bán hàng, và bây giờ mùa này, thứ tốt nhất để bán phải là vải hoa, len, áo len, quần nhung, mền, áo khoác quân đội và quần áo lạnh khác.
Điền Mật Mật nghĩ rằng cô đã không đến hơn một tuần, và làm thế nào cô ấy có thể kiếm được nhiều tiền hơn, vì vậy cô ấy đã điều hành dì Khưu và các dì khác quen thuộc với cô ấy một lần.