Đoán chừng là do mẹ Điền không muốn chi thêm tiền, vậy nên người ta mới gom mọi thứ rồi buộc lại thành một gói lớn như vậy.

Điền Mật Mật tranh thủ vẫy tay gọi em trai Điền ra, trợ giúp mấy người hầu khiêng gói hàng khổng lồ này vào nhà.

Ba người cùng khui gói hàng, lấy ra từng thứ một, đồ của mẹ Điền là mấy bộ chăn và nệm dày dặn cho chuẩn bị cho ba người, trong đó còn có thêm áo khoác. Sợi len cũng được dệt thành áo và quần len, cuối cùng là hai đôi vớ len cho mỗi người.

Bên cạnh đó mẹ Điền còn dùng tấm vải mà hồi đó Điền Mật Mật mua để may thành áo khoác bông cho ba chị em, tấm vải mà Điền Mật Mật đưa cho mẹ Điền là một tấm vải màu xanh lam với họa tiết là những bông hoa trắng nhỏ nở dưới đáy giỏ. Chiếc áo khoác bông mang đẹp đẽ mang lại cảm giác tươi mát, quần bông cũng có màu xanh tinh khiết tương tự, khi kết hợp lại với nhau, cho dù đang ở thời hiện đại thì chúng vẫn không hề bị lỗi thời. Em trai Điền mặc cả bộ quần áo bông màu xanh, trông cũng không tệ.

Ba chị em Điền Mật Mật đang vui vẻ khui hàng, nào biết rằng ai đó đã sắp chua thành quả chanh tinh rồi.

Lý Tiểu Lan nhìn ông chú đưa thư từ xa mà thầm hận, tại sao bọn họ có thể có nhà mới để ở, có gia đình yêu thương lo lắng vậy chứ. Gia đình cô ta chỉ biết bắt cô ta gửi thức ăn, thịt, thực phẩm và tiền!

Lý Tiểu Lan đảo mắt một vòng, bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng! Cô ta vội vã đi tìm Triệu Tiểu Quyên. Vì không ở lại nhà họ Điền, lại có rất ít lương thực nên Triệu Tiểu Quyên buộc phải nấu ăn mỗi ngày, vừa đến thì thấy Triệu Tiểu Quyên đang nhóm lửa làm bữa sáng, Lý Tiểu Lan kéo một cái ghế nhỏ đến ngồi cạnh Triệu Tiểu Quyên, kê tay bên bếp lửa vừa chà xát vừa nói: "Mấy hôm nay trời càng ngày càng lạnh, Tiểu Quyên, người nhà có gửi cho quần áo ấm và chăn đệm bông cho cậu không?"

Triệu Tiểu Quyên cũng đang rất lo lắng về vấn đề này, tình hình nhà cô ta không được tốt, bố mẹ cô ta lại gia trưởng, làm sao có chuyện gửi quần áo ấm hay chăn nệm bông cho cô ta. Cha mẹ cô ta thậm chí còn không thèm gửi cho cô ta một chiếc chăn mỏng!

Nghe Lý Tiểu Lan nói như vậy, cô ta buồn bã hỏi: "Nghe nói mùa đông ở huyện Hắc khá lạnh, có khả cô âm đến hơn 30 độ, là thật sao?"

Lý Tiểu Lan nghe thấy câu hỏi thì vội vàng đáp: "Chứ sao nữa, trời lạnh tới nổi, nếu không giữ ấm kỹ trước khi ra ngoài, tai cậu có khả cô sẽ bị đóng băng luôn đấy, đúng là ghen tị với ba chị em nhà Điền Mật Mật quá đi!"

"Cậu chưa biết đâu, hôm nay tôi thấy ông chú đưa thư giao một gói hàng khổng lồ, nó cao gần bằng một người lận, thế là tôi mới tò mò hỏi thử, ông chú đưa thư nói đó là của ba chị em Điền Mật Mật, không biết bố mẹ nhà người ta đã gửi bao nhiêu đồ tốt rồi nữa!"

Mặc dù Triệu Tiểu Quyên rất ghen ghét và đố kỵ, nhưng chuyện lần trước đã khiến cô ta sợ hãi lắm rồi, vì thế khi nghe tới đây cô ta cũng không nói gì, cô ta cảm thấy lo sợ nhiều hơn.

Không thấy Triệu Tiểu Quyên trả lời, Lý Tiểu Lan càng châm dầu vào lửa: "Cậu không biết căn nhà của thanh niên trí thức chúng ta giữ ấm tệ đến mức nào đâu, ban đêm vào mùa đông mà đặt một ly nước ấm trên bàn, sáng hôm sau nước lập tức bị đông thành sứ đấy. Cả ngày nhiệt độ trong nhà luôn duy trì dưới 0 độ, cửa sổ thì nhỏ còn ánh mặt trời thì không lọt nổi vào, trời vừa lạnh vừa ẩm thấp!"

"Cậu nói xem không phải là nhà mới của Điền Mật Mật tốt hơn nhiều sao, nhà mới xây chắc chắn sẽ rất ấm áp, cuộc sống của ba chị em bọn họ thật tốt đẹp nhỉ!"

Sau khi Lý Tiểu Lan nói xong, cô ta quan sát phản ứng của Triệu Tiểu Quyên, nhận ra cô ta chỉ đang âm thầm nghiến răng nghiến lợi, không có bất kỳ lời bình phẩm hay biểu hiện cụ thể nào cả, biết được cô ta hẳn là sợ rồi, trong lòng Lý Tiểu Lan vô cùng chướng mắt cô ta như vậy.

Lý Tiểu Lan vốn muốn trông cậy vào cô ta để ra ngoài gom chút lợi lộc, nhưng hiện tại nhận ra cô ta hoàn toàn không nhờ được nữa rồi. Lý Tiểu Lan không đành lòng vứt bỏ cơ hội đào chút lợi từ nhà Điền Mật Mật, suy nghĩ xong, quyết định tự mình thực hiện.

Nghĩ đến hai lần trước đó Triệu Tiểu Quyên luôn dùng cách cứng rắn đòi ở lại, lần này Lý Tiểu Lan quyết định đi cầu xin họ, hai cô gái 16 tuổi thì có thể khôn ngoan đến mức nào, cô ta mà hạ mình cầu xin, thì ắt hẳn bọn họ sẽ mềm lòng rồi cho cô ở lại thôi. Vì vậy, cô ta cầm theo một vài quả trứng vừa mua và đi đến ngôi nhà mới của ba chị em nhà Điền Mật Mật.

Khi cô ta đến gọi cửa là vào lúc ba chị em đang ăn, bởi vì tường sân nhà ba chị em cao hơn mấy người trong thôn, bọn họ không biết là ai tới, nghe thấy có người gọi thì em trai Điền nhanh chóng chạy ra mở cửa.

Ngay khi Lý Tiểu Lan bước vào căn nhà mới của ba chị em nhà Điền Mật Mật, cô ta lập tức đỏ mắt ghen tị, sàn bê tông xám kết hợp với giấy dán tường màu trắng khiến cho ngôi nhà càng trở nên cực kỳ sáng sủa.

Tường dán giấy trắng là thành quả lao động của ba chị em trong hai hôm qua. Điền Tranh Tranh lo lắng tường đất rất dễ bong tróc, còn dùng báo dán tường thì sợ sẽ gặp phải tình huống có những bài báo đưa thông tin sai bị sẽ bị người ta lợi dụng kiếm chuyện, vậy nên cuối cùng quyết định để Điền Mật Mật mua lại mấy tờ giấy trắng khổ lớn, và để đảm bảo được chất lượng, ba chị em họ còn dán tận ba lớp giấy trắng, dù sao thì với số lượng như vậy, dám khẳng định sẽ mang đến chất lượng đạt tiêu chuẩn.

Ngay cả bà hai luôn trách bọn họ tiêu xài phung phí cũng phải công nhận nó mang lại hiệu quả rất tốt, đồng thời bà ấy cũng dán một lớp giấy trắng mà Điền Mật Mật đã chuẩn bị sẵn, mặc dù hiệu quả không tốt bằng ba lớp, nhưng nó cũng khiến cho nhà cửa sáng hơn rất nhiều.

Nghĩ đến việc cô ta sẽ được ở lại trong căn nhà sạch sẽ và sáng sủa nhà của gia đình Điền Mật Mật, nhiệt độ ở đây cũng ấm hơn một cách rõ rệt so với nhà của thanh niên trí thức, cô ta cảm thấy mình nhất định sẽ không còn phải chịu đựng sự rét buốt của mùa đông nữa.

"Ồ, bức tường trắng này của nhà cậu thật sự rất sáng sủa đó, chỉ cần nhìn qua là biết, cậu đúng là người biết bài trí đấy!"

Thấy ba chị em nhà Điền Mật Mật không trả lời, tuy trong lòng đố kỵ nhưng ngoài mặt cô ta vẫn tươi cười: "Khi biết tin ba chị em nhà cậu chuyển đến nhà mới, tôi vẫn luôn không tiện ghé thăm, nhân tiện hôm nay rảnh rỗi, tôi cố ý mang theo chút quà đến thăm cậu ngay đấy."

"Dù ba chị em các cậu không sống ở khu nhà thanh niên trí thức, nhưng tôi lại cảm thấy rất thân thiết với mọi người, tôi luôn muốn trò chuyện cùng ba chị em nhưng mãi vẫn chưa có dịp. Hôm nay đúng là cơ hội tốt để chúng ta tâm sự với nhau."

Vừa rồi Lý Tiểu Lan không chú ý đến ba chị em đang ăn, ban đầu còn tưởng do ba chị em bỏ ra nhiều tiền để xây nhà như vậy, nên tiền sớm đã tiêu hết, đồ ăn hẳn là khá eo hẹp, nhưng kết quả khi nhìn vào bàn ăn, thì phát hiện ba chị em đang ăn cháo gạo đặc được nấu từ dầu gạo, bánh bao hấp được nặn từ bột ngô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play