Thẩm Khôn hỏi: "Đây có phải là nhà của chú Vương không ạ? Chiều hôm qua chú Vương đã giới thiệu cho cháu một căn nhà, nói với cháu nếu nghĩ tới việc mua nó thì cháu có thể tới đây tìm chú ấy!"
Dì Vương suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Có phải là cháu đang nói về căn nhà to lớn đổ nát ở cửa sau trường đại học trung tâm tỉnh đúng không?”
Thẩm Khôn gật đầu nói: "Vâng, đúng rồi, chính là ngôi nhà đó đấy ạ!"
Dì Vương nghe được Thẩm Khôn nói vậy, liền để Thẩm Khôn đi vào trong nhà, vừa đi còn vừa nhỏ giọng lẩm bẩm: "Lão già chết tiệt này, ngươi dù có muốn lôi kéo ai thì cũng nên giới thiệu cái nhà tồi tàn này cho người khác chứ, ngay cả một thiếu nữ với một thiếu niên nhìn còn trẻ như vậy cũng lừa gạt! Hai đứa nhỏ này cũng thật là ngu ngốc! Làm sao có thể tin được lời của lão già không đáng tin cậy này?"
Dì Vương cảm thấy giọng mình không lớn, nhưng Điền Mật Mật và Thẩm Khôn đều có đôi tai rất thính nên đã nghe thấy hết, điều này có phần xấu hổ.
Điền Mật Mật thầm nghĩ: Mấy năm nữa bà sẽ biết chúng ta có ngốc hay không, nhưng nghĩ lại thì ở thời đại này tiến cử một ngôi nhà cũ nhà rách nát như vậy có lẽ thật sự hơi không đáng tin cậy!
Dì dẫn Thẩm Khôn và Điền Mật Mật vào nhà, chú Vương đang ở trong nhà tự ngồi đánh cờ với chính mình!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play