Tôn Xuân Lương nhìn dáng vẻ chật vật của Ngô Nguyệt Mai, trong lòng cũng không đành lòng như trong tưởng tượng, ngược lại còn có chút hả hê.
Nhìn thấy bà ta như vậy, Tôn Xuân Lương cảm thấy có chút thoải mái, giống như khi còn nhỏ cố gắng lấy lòng bà ta, không còn cảm giác muốn làm bà ta yêu thương mình nữa. Trong lòng cũng nhẹ nhõm, cũng không còn xúc động điên cuồng muốn hỏi bà ta yêu mình hay Đức Long hơn.
Tôn Xuân Lương bình tĩnh nói: "Bà đi đi, sau này đừng đến tìm tôi và ba tôi nữa, ba tôi còn trẻ, còn phải bắt đầu cuộc sống mới."
"Sau này đừng đến đội sản xuất Đại Hà Khẩu nữa, đi xa đi, tôi xem như không biết bà, bà cũng xem như không quen tôi đi."
Tôn Xuân Lương phát hiện muốn gọi bà ta là mẹ nhưng không gọi được, bởi vì bà ta không xứng làm mẹ.
Ngô Nguyệt Mai nghe Tôn Xuân Lương cũng không cần mình, vội la lên: "Xuân Lương, sao con lại có thể nói những lời như thế, không phải lúc nhỏ con thích tranh mẹ với Đức Long sao, hiện giờ mẹ thương yêu con, con không vui sao?"
Tôn Xuân Lương cười lạnh: "Đó là chuyện lúc nhỏ, bây giờ tôi đã bao nhiêu tuổi rồi chứ. Khi còn nhỏ tôi không tranh được, hiện giờ tôi xem thương, nếu Tưởng Đức Long cần thì để hắn giữ đi. Sau này tôi không muốn nhìn thấy bà nữa."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play