Như đánh vào đúng tâm của bà lão, bà ta sợ đến nỗi khoát tay lia lịa: “Con gái con hiểu lầm rồi, bác là người tốt mà!”
Tạ Tiểu Ngọc gọi trưởng đoàn: “Chú, bà lão này này cùng với người nam đeo mắt kính thật sự là bọn buôn người, mọi người mau bắt bọn họ lại tra hỏi một chút!”
Nghiêm Dặc nói với cô, nếu như là bọn buôn người, chỉ cần báo ra quê quán, đơn vị điều tra sơ hở, gọi điện thoại điều tra một chút liền biết.
Trưởng đoàn cảnh giác không thôi, đúng thật bị anh trai của cô gái đoán trúng, hai người kia trước sau đều đến toa thức ăn không nói, còn đến gần chỗ Tạ Tiểu Ngọc.
Hành động quá khả nghi, nếu không phải là kẻ buôn người thì cũng là phần tử xấu!
Tạ Tiểu Ngọc lau hai hàng nước mắt không tồn tại trên khuôn mặt, hậm hực nói: "Nếu vào lúc xuống xe, bọn họ còn đi theo tôi thì tôi phải làm sao?”
“Yên tâm đi cô gái, tôi sẽ cùng những nhân viên bảo vệ trên xe hỏi thăm họ một chút.”
Đoàn trưởng cũng nhân viên bảo vệ dắt người đàn ông đeo mắt kính cùng bà lão mặc áo màu đỏ thâm, dẫn tới phòng quan sát trên xe, chỉ qua mấy câu thẩm vấn, hai người kia đã để lộ ra sơ hở.
"Quê quán đơn vị làm việc đều ăn nói rất mơ hồ, hai người này quả thật có thể là kẻ buôn người."…
Đến khi xuống xe, Tạ Tiểu Ngọc thấy người đàn ông đeo mắt kính cùng với bà lão mặc áo màu đỏ thẫm, bị công an còng tay giải đi.
Trong khoảnh khắc người đàn ông bị còng tay, lúc này mới bại lộ bản chất chân thật, kêu gào về phía Tạ Tiểu Ngọc: “Mày con hồ ly tỉnh này, tại sao nói với tên đoàn trưởng đổ cho tao là bọn buôn người?”
Tạ Tiểu Ngọc vội trốn sau thân hình trưởng đoàn, nói: “Chú, người buôn người kia đe dọa tôi.”
Trưởng đoàn lập tức trấn an: “Đừng sợ đừng sợ, thông tin của con sẽ được bảo mật, hơn nữa hai người kia không chỉ là bọn buôn lậu bình thường, chắc chắn bị xử đẹp, cả đời này cũng không thoát ra được.”
Trong lòng Tạ Tiểu Ngọc vẫn còn sợ hãi, cô vẫn rất sợ chiêu trò lừa gạt thủ đoạn kia nha.
Đứng ở sân ga có một chàng trai, nhìn qua khá giống với Nghiêm Dặc, cơ thể rắn chắc, mặt mũi thanh tú, giơ một bảng tên viết tên cô.
Tạ Tiểu Ngọc đi tới, nói ám hiệu Nghiêm Dặc dạy cô: “Thịt heo bao nhiêu tiền một cân?”
Hứa Xương buông bảng tên xuống cười nói: "Có cũng không bán cho cô." Tạ Tiểu Ngọc cũng cười, đây chính là lời của Nghiêm Dặc, hai câu vừa rồi nói kia, cũng là ám hiệu lúc Nghiêm Dặc nói chuyện điện thoại với Hứa Xương?.
Nghiêm Dặc nói qua với Tạ Tiểu Ngọc, không giống ám hiệu, cho dù đối phương có lấy ra thẻ căn cước của Hứa Xương, cô cũng tuyệt đối không được đi cùng người kia.
Hứa Xương ở trong điên thoại hỏi qua hình dáng của Tạ Tiểu Ngọc như thế nào, Nghiêm Dặc nói: “Người con gái có dáng vóc xinh đẹp nhất thì chính là cô ấy.”
Cậu còn hỏi đẹp bao nhiêu, Nghiêm Dặc nói: “Nếu cậu nhìn thấy cũng sẽ không hỏi qua vấn đề ngu xuẩn này đâu.”
Vừa rồi chỉ trong một giây cậu đã nhận ra Tạ Tiểu Ngọc trong những người ở đoàn tàu kia, cũng biết người con gái này cũng chính là người mà Nghiêm Dặc bảo cậu ra đón.
Quá đẹp, đẹp đến nỗi cậu còn cho rằng sau này không thể gặp người nào đẹp như Tạ Tiểu Ngọc nữa.
"Người nào bị bắt đi à?" Hứa Xương hỏi.
“Là người buôn người, anh Dặc vừa lên xe đã cảm giác hai người họ có rất nhiều chỗ không ổn.”
Hứa Xương sợ hết hồn, khó trách người không biết quan tâm người khác như Nghiêm Dặc cũng bắt cậu tới đón, nhìn dáng vẻ xinh đẹp của người con gái này, đi ra khỏi nhà cô cũng đã rất nguy hiểm rồi nha.