Nghiêm Bình Châu: “Con, Tiểu ngọc, Tinh Tinh, em trai sinh đôi của con bé, hơn nữa hai đứa con của bọn con, nhà Tiểu Ngọc có gen sinh đôi, có lẽ đến lúc đó không chừng sẽ có bảy miệng ăn trở về Bắc Kinh đó.”
Nghiêm Dặc: "Ba, ba nghĩ quá nhiều rồi!"…
Tạ Tiểu Ngọc ở thế giới song song, cô nhìn thấy nhiều năm về sau này cô mới biết mình có em trai sinh đôi.
Mẹ ruột sau khi được kháng án, bị mẹ kế bỏ tiền mua đi, con gái của mẹ kế thay thế công việc công đoàn trước kia của mẹ ruột, mượn việc của mẹ ruột cô làm ván cầu, một bước lên mây, lên đỉnh cao của đời người.
Mà hai người em trai sinh đôi của cô, bị bác trai bác gái chèn ép, khi còn bé chịu không biết bao nhiêu khổ cực, mặc dù cuối cùng đều trở thành những nhà kinh doanh lão luyện, nhưng những chuyện hồi bé trải qua cũng không làm sao có thể đền bù được.
Nhất là người anh lớn của cặp song sinh có chút nho nhã yếu đuối, bị một đứa trẻ biến thái, cả đời cũng chưa thoát khỏi bóng ma tâm lý.
Mẹ kế của Tạ Tiểu Ngọc, đưa hai em trai sinh đôi cho bác trai bác gái rồi cho họ một khoản tiền, còn mua nơi làm việc cua mẹ ruột cô.
Cô muốn dẫn em trai trở về Bình Thành thay thế công việc của mẹ ruột, mẹ kế nhất định sẽ tìm bác trai bác gái của hai đứa em trai sinh đôi để nói về khoản tiền kia.
Bây giờ là năm 1976, tiền lương mỗi người chỉ có ba mươi bốn mươi đồng, thịt heo bảy mươi hai xu một cân, năm xu một quả trứng gà, diêm thì hai xu một hộp.
Bấy giờ tiền sinh hoạt phải chắt chiu từng chút, mẹ kế Tạ Tiểu Ngọc lập tức cầm số tiền lớn năm trăm đồng, đưa cho bác trai bác gái để nuôi hai đứa em trai sinh đôi, nói là cho hai người em tiền sinh hoạt, đổi công việc văn phòng đoàn của mẹ ruột.
Vì khoản tiền này, bọn họ cũng sẽ nghĩ hết biện pháp ngăn cản cô đưa hai đứa trẻ sinh đôi äi.
Nhưng Tạ Tiểu Ngọc nhất định phải mang đứa em đi, trở về Bình Thành thay thế công việc của mẹ ruột…
Đi đến Lương Châu cũng phải hai mươi mấy giờ, mười mấy toa hành khách, chịu tới toa thức ăn ăn cơm cũng không có nhiều người.
Trong túi Tạ Tiểu Ngọc, Nghiêm Dặc có cho cô phiếu thức ăn cùng với phiếu thịt, bây giờ tới giờ cơm, cô muốn ăn một phần đậu nành thịt bầm, một bát cơm trắng, tiếp viên còn cho cô một cái muỗng cùng quả trứng.
Cái này so với bánh ngô của các hành khách ở toa xe, thì cơm nước tốt hơn nhiều.
Ở thôn Thanh Sơn có núi có sông, mưa thuận gió hòa thu hoạch không tệ lắm, người dân ở đây cũng rất chất phác, Tạ Tiểu Ngọc còn có ông nội thương yêu, những năm này cuộc sống quả thật cũng không quá tệ.
Chẳng qua cô ở thế giới song song thấy được nhiều người tình người lạnh lẽo, nên vẫn rất cảnh giác.
Người đàn ông mặc trung sơn đeo mắt kính mà Nghiêm Dặc nhắc tới, buổi trưa với buổi tối cũng xuống toa thức ăn ăn cơm.
Bữa tối nay anh ta còn muốn ngồi ăn cơm chung với cô, bị trưởng tàu quát mắng đuổi đi, nói anh ta có động cơ không minh bạch, không cho phép anh ta lại gần cô gái trẻ tuổi.
Chẳng qua bao lâu, bà lão mặc chiếc áo màu đỏ thẫm cũng tới toa thức ăn ăn cơm, còn hỏi sao Tạ Tiểu Ngọc chỉ đi có một mình?
“Cô gái, lúc lên xe bác nhìn thấy con ở toa xe đó, con sao không quay lại toa xe mà cứ ở toa xe thức ăn thế?”
Tạ Tiểu Ngọc chạy đến đầu bếp của xe thức ăn: “Ai nói chỉ có một mình tôi, đây là chú tôi, bà có phải là buôn người không, có phải muốn moi tin tức tôi đúng không, chờ một chút sẽ giả mạo thành người nhà tôi, tìm người trói tôi đi?”