Lâm Dư Dư cười cười, giả vờ không nghe ra là cô ta đang châm chọc, thái độ ôn hòa lễ phép giống như của Lâm Dư Dư lúc trước, nhưng không tự ti như trước: "Cảm ơn đã khen, tôi sẽ tiếp tục cố gắng, trở thành bác sĩ của đại đội như cô nói, vì đại đội phục vụ."
Trân Kiều nghe xong, bị Lâm Dư Dư chặn họng, có chút tức giận, nhưng cũng không xé rách mặt với Lâm Dư Dư: "Phải không? Vậy mong cô sẽ thành công, đối với mọi người đều có lợi."
Lâm Dư Dư cũng không tiếp tục nói đề tài này: "Chị Trần Hà ở đây không? Tôi tìm chị ấy."
Trân Hà nghe thấy giọng của Lâm Dư Dư liền nói: "Dư Dư, chị ở đây, em tìm sự có việc sao?"
Không chỉ có Trần Hà nghe thấy, mà Đàm Thanh ở trong phòng cũng nghe thấy, liền ra khỏi phòng. Cô ta nhìn thấy Lâm Dư Dư, ánh mắt có chút phức tạp. Cô ta cảm thấy chuyện mình với Phạm Quốc Đồng không thành, là do Lâm Dư Dư, bởi vì nếu ngày đó Lâm Dư Dư không nói những lời đó với Tiền Cúc Phân, cô ta nghĩ bản thân sẽ có thể gả cho Phạm Quốc Đồng. Nhưng cô ta lại nghĩ tới những lời Lâm Dư Dư khen cô ta hôm đó, nói cô ta có bằng cấp, lớn lên cũng đẹp, tại sao phải đi lối tắt, đã khiến cô ta phải suy nghĩ trong một khoảng thời gian.
Con người là như vậy, cho dù người khác có thái độ như thế nào với mình, lời khen ngợi của người khác với mình, mình sẽ luôn công nhận.
Lâm Dư Dư: "Chị Trân, em muốn mua chút đồ, nhưng trên người không đủ tiền, em đã viết thư gửi người nhà, không chừng mấy ngày nữa sẽ gửi đến đây, chị có thể cho em mượn trước một ít không?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT