Du Tú Mẫn ôm con gái sợ hãi chạy ra khỏi nhà, còn nói: “Dạo này bệnh thần kinh của anh ấy ngày càng nặng, bác sĩ bảo anh ấy đừng uống rượu, anh ấy không nghe, ngày nào cũng uống, càng uống càng nhiều, bác sĩ nói cứ uống như vậy, sau này sớm muộn cũng sẽ giết người!”
“Tiện nhân mày nói láo, ông đây không có bệnh, là mày hại tao!”
Phạm Trung liều mạng giãy giụa, mấy người đàn ông cũng suýt chút không giữ được anh ta, trong lúc giãy giụa, thảm trên người anh ta rơi xuống, lại biến thành trần như nhộng, nhưng anh ta không ý thức được, còn giãy giụa kêu gào như một con thú bị giam cầm, trông quả thực có hơi giống người thần kinh không bình thường.
Hàng xóm láng giềng vốn dĩ chỉ tin bảy phần, bây giờ thì tin mười phần, dáng vẻ ăn người này chắc chắn là bệnh điên, người bình thường không thể nào có bộ dạng này.
Phạm Trung quậy hẳn một tiếng, cuối cùng là hàng xóm không thể nhịn được nữa, lấy cây đánh ngất anh ta, mọi người đều bị giày vò tới kiệt quệ, có oán niệm rất nặng với Phạm Trung.
“Tiểu Du, trời sáng cô dẫn cậu ta tới bệnh viện khám thử, cứ tiếp tục như thế này không được, chúng tôi nghỉ ngơi cũng không nghỉ ngơi được, buổi tối không ngủ ngon, sáng mai đi làm không có tinh thần.”
“Bệnh điên của Phạm Trung nặng như vậy, vẫn nên đưa anh ta tới bệnh viện thần kinh nhốt lại thì hơn, sống trong tòa nhà gia thuộc, các người không sợ?”
“Sợ chứ, bệnh thần kinh giết người không phạm pháp, Tiểu Du, cô vẫn nên đưa Phạm sư phụ tới bệnh viện thần kinh đi, tiếp tục như thế này quá đáng sợ!”
…
Các hàng xóm đua nhau nói, ý tứ đều giống nhau, khuyên Du Tú Mẫn đưa Phạm Trung tới bệnh viện tâm thần nhốt lại, tiến triển thần tốc này, ngay cả Đường Niệm Niệm cũng có hơi bất ngờ.
Vốn dĩ cô lên kế hoạch ba ngày, biến Phạm Trung thành kẻ điên, bây giờ mới một đêm đã giải quyết xong, các hàng xóm phối hợp quá ăn ý!
Du Tú Mẫn nhìn Phạm Trung đang hôn mê, trong mắt ngấn lệ, áy náy nói: “Xin lỗi, gây thêm phiền phức cho mọi người rồi, ngày mai tôi sẽ đưa anh ấy tới bệnh viện khám bệnh, nghe thử bác sĩ nói như thế nào.”
“Bác sĩ chắc chắn kiến nghị nhốt lại, Phạm sư phụ đã có thiên hướng bạo lực, rất nghiêm trọng, phải nhốt lại!”
Ngữ khí của hàng xóm rất chắc nịch, họ không muốn sống cùng một tòa nhà với người điên.
Du Tú Mẫn nhiều lần đảm bảo, trời sáng nhất định sẽ đến bệnh viện, hàng xóm mới về nhà.
Thủy tinh sau cửa sổ vang lên, là Đường Niệm Niệm, Du Tú Mẫn chạy xuống bệ cửa sổ, nghe thấy cô nói: “Sáng mai chị dẫn người tới bệnh viện thần kinh Lan Đình, người khác hỏi chị thì nói quê nhà Phạm Trung ở đó, sống ở đó chăm sóc tiện, bên phía đơn vị Phạm Trung, chị cầm bệnh án tới, chị bán vị trí làm việc đi rồi làm thủ tục ly hôn!”
“Được!”
Du Tú Mẫn khắc ghi trong lòng, cũng không hỏi nhiều, Đường Niệm Niệm nói gì cô ấy đều làm theo.
“Sáng mai tám giờ gặp nhau ở đường Trúc Tùng!”
Đường Niệm Niệm đóng cửa sổ lại, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Du Tú Mẫn nhìn người đàn ông hôn mê bất tỉnh trên giường, trong lòng vui vẻ chưa từng có, càng hận trước đây mình yếu đuối, vốn dĩ phản kháng đàn ông không khó, không đấu sức được có thể đấu trí!
Cô ấy nên phản kháng sớm, khi không để con gái chịu khổ nhiều như thế.
Đường Niệm Niệm về tới nhà đã nửa đêm, phòng thím Trương truyền tới tiếng ngáy của bà ấy, cô tắm rửa rồi về phòng ngủ.
Buổi sáng cô bị mùi thơm đánh thức, thím Trương đang nấu mì, Đường Niệm Niệm thức dậy rửa mặt, đến phòng ăn đợi ăn sáng.
“Cháu tỉnh rồi, tối qua thím không đợi được nên ngủ trước, thím đã chụp xong hình của tên mặt trắng và hồ ly tinh đó, chậc, vô liêm sỉ giống như lão hồ ly tinh!”
Thím Trương vui như mở cờ, vừa nói vừa nấu mì.
Đường Niệm Niệm hơi bất ngờ, lần này làm việc cực kỳ thuận lợi, xem ra là ông trời đang giúp cô đào góc tường.
Thím Trương nấu xong hai bát mì lớn, trong bát bà ấy không có trứng, trong bát Đường Niệm Niệm có hai cái trứng chiên.
“Trứng thím ăn tùy ý, không cần tiết kiệm!”
Đường Niệm Niệm nói một câu, trứng trong không gian của cô chất trữ không ít, căn bản không ăn hết.
“Có thể ăn được mì trắng và dầu mè đã là cuộc sống thần tiên rồi, ngày nào cũng ăn trứng hoàng đế mới ăn nổi, thím không cần ăn trứng.”
Thím Trương lắc đầu, trong thôn ở quê bà ấy còn có rất nhiều gia đình không có tiền ăn mì trắng, bữa nào cũng là mì cao lương, hoặc cháo loãng, ăn đến mức người cũng giống như mì cao lương, đen không tả nổi.
Bà ấy may mắn ra ngoài làm bảo mẫu, không chỉ có thể ăn no bụng, còn có thể gửi tiền về nhà, hai đứa con không tới mức đói bụng, còn có thể đi học, thành tích cũng rất tốt.
Đường Niệm Niệm cũng không khuyên nữa, không ăn thì không ăn, nếu cố ép thím Trương ăn, có lẽ bà ấy còn sẽ thiếu tự nhiên.
Giống như thím Trương thích một mình ăn ở nhà bếp, bảo bà ấy lên bàn ăn ngược lại không được tự nhiên, ăn cực kỳ gò bó, một mình trong nhà bếp muốn ăn gì thì ăn nấy.
Ăn sáng xong, thím Trương giao máy ảnh ra, vẫn chưa tận hứng nói: “Đã chụp xong rồi, đôi cẩu nam nữ đó còn làm rất lâu, đều không chụp hết, đáng tiếc!”
“Chụp được mặt không?” Đường Niệm Niệm hỏi.
“Chụp được rồi, chụp theo cách cháu dạy thím, còn có một chuyện, cháu không tài nào ngờ được, hồ ly tinh đó quá vô liêm sỉ!”
Thím Trương vô cùng đồng tình với Diêu Hưng Quốc, cưới một bà vợ hồ ly tinh như vậy, không chỉ đỉnh đầu xanh mướt, còn nuôi con gái cho người khác, thật đáng thương.
“Con là của người đàn ông khác?”
Đường Niệm Niệm vừa nhìn biểu cảm nhiều chuyện của bà ấy liền đoán ra chân tướng.
Thím Trương há miệng, có hơi nuối tiếc, cô đoán ra được ngay, khiến bà ấy không có chút cảm giác thành tựu nào.
“Thím nghe hồ ly tinh và người đàn ông đó nói, con gái của họ đã tám tuổi rồi, cô ta còn oán giận gã đàn ông, để cô ta gả cho một tên lùn, chịu ấm ức nhiều năm, nói rất nhiều lời vô liêm sỉ, phi...chồng của con hồ ly tinh này thật xui xẻo!”
Thím Trương nói khá hàm súc, dù sao Đường Niệm Niệm vẫn là một cô gái, có một số lời dung tục không tiện nói ra, con hồ ly tinh đó còn nói lúc lên giường với người chồng bí lùn, lần nào cũng cực kỳ buồn nôn, phải tưởng tượng thành gã đàn ông kia mới có thể làm tiếp được, nếu không sẽ nôn ra.
Phi!
Làm chó cái còn chê cứt thối, thật vô liêm sỉ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT