“Thím vất vả rồi, cháu ra ngoài giải quyết chút chuyện!”

Đường Niệm Niệm cất máy ảnh, sau khi đưa Phạm Trung tới bệnh viện tâm thần, cô đi rửa ảnh, sau đó tìm Diêu Hưng Quốc.

“Không vất vả, sau này loại chuyện này cứ tìm thím!”

Thím Trương vẫn chưa tận hứng bà ấy còn chưa đã ghiền, loại chuyện bắt gian tại giường này, bà ấy rất thích.

Khóe miệng Đường Niệm Niệm giật giật, thím Trương và bà nội cô có lẽ có thể nói chuyện rất hợp, là một cây nhiều chuyện.

Cô đạp xe tới đường Trúc Tùng, nơi này là khu ngoại ô, vô cùng an tĩnh, không có bao nhiêu người, Du Tú Mẫn vẫn chưa tới, Đường Niệm Niệm tìm xung quanh không có ai, lấy xe tải từ không gian ra, đỗ bên đường đợi.

Xe buýt tới trạm dừng lại, chỉ có Du Tú Mẫn và Phạm Trung xuống, nửa người Phạm Trung đều dựa lên người cô ấy, trên người không có chút sức lực, còn không nói được tiếng nào, Du Tú Mẫn đã cho anh ta uống thuốc, là thuốc do Đường Niệm Niệm cho, sau khi uống sẽ biến thành thế này.

Đường Niệm Niệm đi tới, một tay xách Phạm Trung lên, ném lên xe tải.

“Đi thôi!”

Đường Niệm Niệm khởi động xe, Du Tú Mẫn ngoan ngoãn ngồi vào, bây giờ cô ấy rất hưng phấn, sắp được tự do rồi, cuộc sống tươi đẹp của cô ấy và con gái sắp tới rồi.

“Chị định tới làm trước tết hay là sau tết?”

Đường Niệm Niệm lái xe rất vững, hỏi suy nghĩ của Du Tú Mẫn.

“Tôi sao cũng được, nhưng thủ tục điều chuyển có thể không làm nhanh như thế.”

Thực ra Du Tú Mẫn muốn càng nhanh càng tốt, cô ấy không muốn ở Thượng Hải chút nào, muốn đến một nơi không ai biết cô ấy và con gái để sống.

Đưa Phạm Trung vào bệnh viện tâm thần là chuyện lớn, chắc chắn không giấu được, chưa được mấy ngày, người nhà họ Phạm và cả bên phía nhà mẹ cô ấy đều sẽ tới hỏi đông hỏi tây, cô ấy thật sự không muốn ứng phó những người này nữa, chi bằng đi cho xong, mắt không thấy tâm không phiền.

“Thủ tục chị không cần lo, chỉ cần chị muốn, khi nào cũng được.”

Giọng nói của Đường Niệm Niệm không lớn nhưng lại khiến Du Tú Mẫn lập tức có tự tin, giống như không có bất cứ chuyện gì có thể làm khó cô gái trước mắt này vậy.

“Vậy tôi càng nhanh càng tốt, tôi không muốn ở Thượng Hải.”

Du Tú Mẫn mạnh dạn nói ra suy nghĩ của mình.

“Tôi biết rồi.”

Đường Niệm Niệm gật đầu, cách nghĩ này rất hợp ý cô.

Cô cũng muốn để Du Tú Mẫn nhanh chóng yên vị, vừa hay trước tết nhà máy vớ có thể làm một lô hàng mẫu mới, sau tết đơn đặt hàng chắc chắn dày như bông tuyết.

Sau bốn tiếng, họ đã tới bệnh viện tâm thần Lan Đình, Đường Niệm Niệm dừng xe, từ khoang sau xách Phạm Trung xuống, chịu gió lạnh suốt mấy tiếng, Phạm Trung lạnh đến mức toàn thân giống như khối băng, nước mũi chảy lòng thòng.

Anh ta sợ hãi nhìn Đường Niệm Niệm, rất muốn kêu cứu, nhưng cổ họng không phát ra được tiếng nào, chắc chắn đều do cô gái xinh đẹp này giở trò, Du Tú Mẫn không có gan lớn như thế, cũng không kiếm được thuốc biến anh ta thành kẻ câm và phế vật.

Còn có tối qua, chắc chắn cũng là bị tính kế, bình thường anh ta chỉ dám nghĩ trong lòng, sao có thể làm ra loại chuyện mất mặt như thế, đáng chết, anh ta đã xem thường con tiện nhân Du Tú Mẫn này, thế mà lại tìm được trợ thủ hại anh ta.

Phạm Trung nhìn Du Tú Mẫn bằng ánh mắt xin tha, tuy không nói được, Du Tú Mẫn nhìn hiểu ánh mắt của anh ta, người đàn ông này đang xin tha, hi vọng cô ấy có thể niệm tình vợ chồng, thả anh ta về nhà.

Du Tú Mẫn cười lạnh một tiếng, quay đầu đi, không nhìn Phạm Trung nữa.

Cô ấy sẽ không mềm lòng.

Mềm lòng với loại khốn nạn này chính là tàn nhẫn với cô ấy và con gái, cô ấy tuyệt đối sẽ không tin tưởng bất cứ lời quỷ nào của gã đàn ông này nữa.

Bệnh viện tâm thần rất quạnh quẽ, bác sĩ y tá đều túm năm tụm ba tán gẫu, vô cùng nhàn rỗi, Đường Niệm Niệm thuần thục quen thuộc tìm tới viện trưởng, viện trưởng và cô đã quá quen nhau rồi.

“Đồng chí Đường, có việc?”

Viện trưởng nhìn thấy cô, cười không khép được miệng, nhờ có cô gái xinh đẹp này cho tiền và vật tư, bệnh viện tâm thần có thể thường xuyên ăn được thịt, cơm cũng có thể đảm bảo no.

“Mang tới cho ông một bệnh nhân, bệnh tình có chút nghiêm trọng, có khuynh hướng bạo lực, còn là gã điên háo sắc, nhìn thấy phụ nữ liền muốn giở trò lưu manh, nhất định phải trông chừng anh ta chặt chẽ!”

Đường Niệm Niệm dăm ba câu nói rõ bệnh tình của Phạm Trung, gương mặt hiền hòa của viện trưởng lập tức trở nên nghiêm túc, quan sát tỉ mỉ Phạm Trung.

“Tôi không phải...... Tôi phải giết cô......”

Phạm Trung đột nhiên phát hiện anh ta đã có lại sức lực, cũng có thể phát ra tiếng, anh ta lập tức giãy ra khỏi sự kiềm chế của Đường Niệm Niệm, giống như hung thần ác sát vồ tới Du Tú Mẫn, la lối lên muốn giết người.

Viện trưởng bình thản lấy còi từ trong túi ra, thổi một cái, phát hiện tiếng kêu chói tai, rất nhanh, hai người đàn ông cao to vọt tới, nhìn thấy Phạm Trung điên cuồng, không cần viện trưởng dặn dò, bọn họ thuần thục một trái một phải giữ lấy Phạm Trung, bọn họ đã diễn luyện thao tác này vô số lần, cho dù là bệnh nhân dữ tợn tới đâu, đều không thoát khỏi vuốt sắt của họ.

“Thả tôi ra, tôi phải giết cô ta......”

Phạm Trung tức điên, hai mắt đỏ ngầu, anh ta đã mất đi lý trí, nhất định phải giết Du Tú Mẫn.

Du Tú Mẫn sợ hãi trốn trong góc, run lẩy bẩy.

Viện trưởng lắc đầu, cảm khái nói: “Bệnh không nhẹ, dẫn cậu ta tới phòng bệnh số 1, tăng lượng thuốc lên, trông coi nghiêm ngặt!”

“Vâng!”

Hai người đàn ông đáp lời, xách Phạm Trung giống như con gà con, sải bước rời đi, Phạm Trung kêu la giống như heo bị cắt tiết, tiếng kêu ngày càng nhỏ, sau cùng biến mất hẳn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play