“Đã ký mấy đơn đặt hàng rồi, nhanh nhất cũng phải tới nửa năm sau mới giao hàng được.”

Đường Niệm Niệm thành thật nói, không bởi vì là người thân mà ưu ái, làm ăn phải nghiêm khắc dựa theo hợp đồng làm việc.

Có điều…

“Chắc các anh không thể chiếm được cơ hội ở thị trường Âu Mỹ, em đã ký đơn đặt hàng hơn một trăm vạn, nhưng các anh có thể cân nhắc thị trường Đông Nam Á, em cho các anh xem thêm mấy hàng mẫu, các anh mở một xưởng kẹp tóc, chắc chắn không thành vấn đề.”

Đường Niệm Niệm đã sớm nghĩ ra cách rồi, bây giờ chế độ ở nội địa quá khuôn mẫu, rất nhiều chuyện đều bất tiện, nhưng Hương Giang lại rất tiện, đợi sau khi đặc khu Bằng Thành thành lập sẽ bảo nhà họ Đường dời công xưởng tới Bằng Thành, nhân lực rẻ, còn có rất nhiều chính sách ưu đãi, chắc chắn có thể kiếm được nhiều tiền.

Đường Trường Xuyên vốn thất vọng, sau khi nghe đến phương án này, lập tức mỉm cười, giơ ngón cái với em gái.

Đường Cảnh Lâm cũng cảm thấy cách này rất hay, nhưng ông ấy lo lắng ---

“Con cho chúng ta hàng mẫu, liệu con có gặp phiền phức ở đơn vị không?”

Mục Anh Liên nghe vậy liền lo lắng: “Đừng mở nhà máy thì hơn, bây giờ nhà chúng ta cũng không thiếu cái nhà máy này, đừng để Niệm Niệm khó xử.”

Đường Trường Xuyên cũng phản ứng lại, trong lòng hổ thẹn, áy náy nói: “Là anh chỉ biết cái lợi trước mắt, nghe theo mẹ, không mở xưởng kẹp tóc nữa, nhập hàng từ đơn vị của Niệm Niệm, cho dù nửa năm năm sau cũng không sao, vẫn có thị trường.”

Cùng lắm kiếm ít một chút, an toàn của em gái quan trọng nhất.

Triệu Phương Hoa vui vẻ, các cháu của bà ấy đều không phải người thấy lợi quên nghĩa, đều là những đứa trẻ ngoan.

Trong lòng Đường Niệm Niệm cũng ấm áp, tình cảm đối với người nhà họ Đường cũng thân cận hơn, nhưng vẫn không thể thân cận với họ một cách tự nhiên, dù sao cũng đã chia cắt nhiều năm như vậy, không thể tùy tiện thân cận giống như với bà cụ Đường.

“Không sao, số kẹp tóc này đều do con thiết kế, không liên quan tới đơn vị, con muốn cho ai thì cho người đó, mọi người cứ việc lấy.”

Đường Niệm Niệm nói ra một tin chấn động, người nhà họ Đường đều ngơ ngác.

Niệm Niệm không chỉ là phiên dịch viên, còn phụ trách nghiệp vụ, lại là nhà thiết kế, thế này còn có thời gian nghỉ ngơi không?

Phản ứng đầu tiên của người nhà họ Đường là xót Đường Niệm Niệm quá vất vả, lo lắng cô lao lực quá, tổn hại sức khỏe.

“Niệm Niệm, điều kiện nhà chúng ta cũng khá giả, cha và mẹ con đã góp của hồi môn suốt mười bảy năm cho con rồi, cho dù con không đi làm, cũng có thể không lo ăn uống, con không cần liều mạng làm việc.”

Đường Cảnh Lâm tỏ ra đau xót, trong lòng vô cùng tự trách.

Đều là ông ấy không làm tròn trách nhiệm của người cha, để con gái còn nhỏ đã phải vất vả như vậy, một mình làm việc của mười người, mình đồng da sắt cũng không chịu nổi.

Chẳng trách trên mặt con gái không có chút nụ cười, trông già dặn như vậy, chắc chắn là do quá mệt.

Ai từ sáng tới tối làm nhiều việc như vậy còn có thể cười hi hi được?

Những người khác cũng nghĩ như vậy, đều đang tự trách, đặc biệt là khi họ nghĩ tới khi con gái (em gái) chịu khổ ở đại lục, họ lại sống cuộc sống sung túc ở Hương Giang, họ quá đáng chết!

“Em gái, tiền tiêu vặt anh góp lại đều cho em hết, em đừng làm công việc rách này nữa.”

Đường Trường Phong đỏ mắt, giọng nói nghẹn ngào, còn muốn lấy ra tiền tiêu vặt giống như mệnh căn của anh ấy, là tiền mừng tuổi và lì xì anh ấy góp từ nhỏ, khoảng vạn tệ, bình thường anh ấy đều xem như châu báu.

“Em gái, công việc này của em quá vất vả rồi, hay là em đổi sang một công việc nhẹ nhàng hơn, trong nhà có thể cho em không lo ăn mặc.” Đường Trường Xuyên rất lo lắng, hận không thể kéo em gái tới bệnh viện khám sức khỏe ngay bây giờ.

Ngày nào cũng làm việc cường độ cao như vậy, siêu nhân cũng có thể mệt chết.

Triệu Phương Hoa nhíu mày, bá khí nói: “Bây giờ có lẽ chính sách đã nới lỏng rồi, Niệm Niệm cháu đi xin làm thủ tục, bà nhờ chút quan hệ, di dân tới chỗ bà, công ty của bà giao cho cháu quản lý, đừng làm trâu làm ngựa cho người ngoài nữa.”

Cả nhà thi nhau nói, đều không cho Đường Niệm Niệm có thời gian chen vào, cô lặng lẽ nghe, trong lòng ngày càng ấm áp, độ cong trên khóe miệng cũng ngày càng rõ.

“Những công ty này cháu đều có cổ phần, coi như là làm công cho mình, cháu hoàn toàn có thể, yên tâm đi!”

Đường Niệm Niệm không hề muốn ra nước ngoài, đặc biệt là nơi khan hiếm mỹ thực như Anh Quốc, sau khi cô tới, chắc chắn sẽ bùng nổ.

Cô cũng không muốn đến quốc gia khác, không có một đất nước nào có thể có nhiều mỹ thực như Hoa Quốc, dạ dày của cô vẫn rất yêu nước, chỉ ăn quen mỹ thực Trung Hoa, mỹ thực các nước khác, thi thoảng nếm thử vị còn được, ăn lâu dài tuyệt đối không được.

Cô không tốn bao nhiêu sức lực đã thuyết phục được người nhà họ Đường và Triệu Phương Hoa, lại lấy ra mấy mẫu kẹp tóc và cài tóc, còn có một số hàng mẫu các món trang sức nhỏ, trong không gian của cô có rất nhiều, đủ dùng mấy chục năm.

Mặc kệ là khi nào, tiền của phụ nữ dễ kiếm nhất, số trang sức nhỏ này chi phí không cao, cũng không có bao nhiêu yêu cầu kỹ thuật, chủ yếu nằm ở thiết kế, chỉ cần có thể câu lấy trái tim của phụ nữ, nguồn tiền có thể tới không ngừng.

“Sau khi quay về, cha và anh cả con sẽ mở nhà máy, nhà máy trang sức này con chiếm bốn phần, coi như của hồi môn của con.” Đường Cảnh Lâm đã có quyết đoán.

Anh em Đường Trường Xuyên đều không có ý kiến, thậm chí cảm thấy nên cho em gái nhiều cổ phần hơn.

“Con lấy hai phần là đủ rồi.”

Đường Niệm Niệm không muốn nhiều như vậy, cô chỉ cung cấp hàng mẫu, không tham gia vào bất cứ cái gì khác, hai phần là đủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play