“Nhận đi, dù sao cũng là mẹ ruột, không phải ông đã nhớ bà ấy mấy chục năm sao?”
“Đừng nhận, năm đó bà ấy nhẫn tâm vứt bỏ ông, còn bà ấy ở nước ngoài hưởng phúc, trong lòng bà ấy căn bản không có ông.”
Hai giọng nói này không ngừng nói trong đầu ông ấy, khiến Đường Cảnh Lâm khó mà đưa ra quyết định.
“Cảnh Lâm, đã qua nhiều năm như vậy rồi, ân ân oán oán đừng nhắc tới nữa, những năm nay anh đều nhớ tới mẹ, bây giờ nếu đã gặp được mẹ thì đừng cứng miệng nữa.”
Không ai hiểu chồng bằng vợ, Cẩm Anh Liên quá hiểu tâm tư của chồng, trong lòng muốn nhận, nhưng miệng lại rất cứng, bà ấy đưa cho ông ấy một bậc thềm đi xuống.
Đường Cảnh Lâm tỏ ra hậm hực, cự nự nói: “Anh không cứng miệng.”
Mục Anh Liên cười, nói với Triệu Phương Hoa: “Mẹ, đợi về Hương Giang, con dẫn mẹ đi tìm lão trung y điều trị, bác sĩ nước ngoài chung quy không tốt bằng trong nước.”
“Được, khiến con bận lòng rồi.”
Triệu Phương Hoa vui vẻ nhìn con dâu, vừa nhìn đã biết là tiểu thư khuê các được giáo dục rất tốt, trong cứng ngoài mềm, tiến lui có chừng.
“Người nhà mình đừng nói lời khách sáo, mẹ, đây là cháu gái mẹ, Đường Niệm Niệm, chúng con cũng vừa gặp mặt.
Mục Anh Liên giới thiệu con gái, còn nói nguyên nhân năm đó chia xa.
“Niệm Niệm, xin lỗi, mẹ và cha con bất đắc dĩ để con ở lại Đường Thôn, mười bảy năm qua, không có lúc nào chúng ta không nhớ tới con, con…con đừng oán chúng ta.”
Mục Anh Liên nghẹn ngào không nói được nữa, chồng oán mẹ chồng oán mấy chục năm, họ chẳng phải cũng là cha mẹ nhẫn tâm?
“Tình hình khi đó không cho phép, ông nội nói với con rồi, con biết cả.”
Đường Niệm Niệm nói chuyện điềm đạm, không biểu hiện quá kích động, tình cảm giữa cô và cha mẹ ruột không sâu đậm, nhưng có quan hệ máu mủ, vẫn cảm thấy thân thiết.
Ông cụ Đường Thanh Sơn không chỉ một lần giải thích với cô nguyên nhân cha mẹ bỏ cô lại, quả thực Đường Niệm Niệm không oán cha mẹ.
“Những năm nay, ông bà đối xử với con cực kỳ tốt, còn tốt hơn cháu gái ruột, con không chịu khổ.” Đường Niệm Niệm nói.
“Sức khỏe của ông bà con vẫn tốt chứ? Đợi thời cục an ổn, chúng ta phải tới nhà cảm ơn họ!”
Đường Cảnh Lâm vô cùng cảm kích vợ chồng Đường Thanh Sơn, tuy ông ấy đã để lại nhiều tiền, nhưng nếu là gia đình không có lương tâm, rất có thể sẽ nuốt chửng số tiền này, thậm chí bán đi con gái của ông ấy.
May mà ông ấy đã dò la khắp nơi nhân phẩm của Đường Thanh Sơn từ người quen của ông cụ, không ai không giơ ngón cái khen ngợi, nói Đường Thanh Sơn là người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, quang minh lỗi lạc, phẩm tính còn cao quý hơn ngọc thạch.
Lúc này ông ấy mới bỏ gần cầu xa, ủy thác con gái cho Đường Thanh Sơn.
“Hai năm trước ông qua đời rồi, bà nội vẫn khỏe, mắng người ngoài mười dặm cũng có thể nghe thấy.”
Nhắc tới bà cụ Đường, Đường Niệm Niệm không nhịn được cười.
Vợ chồng Đường Cảnh Lâm cũng có thể cảm nhận được tình cảm của con gái đối với người nhà họ Đường rất sâu đậm, tuy trong lòng vui, nhưng cũng có chút chua sót.
Muốn trách phải trách thời cục loạn lạc, hại gia đình họ chia cắt mười bảy năm, nếu con gái sống bên cạnh họ từ nhỏ, chắc chắn sẽ rất thân rất thân với họ nhỉ?
Chứ không xa cách khách sáo giống như bây giờ.
“Niệm Niệm, người yêu con đâu? Nó mấy tuổi rồi? Người ở đâu? Đã gặp mặt cha mẹ trong nhà chưa?” Mục Anh Liên hỏi liền mấy câu về Thẩm Kiêu.
“Anh ấy ở bộ đội, cấp phó đoàn, hai mươi, người Bắc Kinh, cha mẹ đều mất rồi.”
Đường Niệm Niệm trả lời từng câu, tuy Thẩm Chí Viễn vẫn chưa chết, nhưng trong lòng họ, ông ta đã chết rồi.
Cô lại nói: “Mấy hôm nữa Thẩm Kiêu sẽ tới, tới lúc đó giới thiệu mọi người làm quen.”
“Người yêu con tên Thẩm Kiêu? Nó hai mươi tuổi đã cấp phó đoàn rồi?”
Đường Cảnh Lâm có hơi không dám tin, đứa con rể tương lai này của ông ấy là quan lớn như vậy sao?
Phó đoàn hai mươi tuổi, cảm thấy có hơi ảo.
“Đúng, anh ấy đã lập không ít công, thuộc đề bạt đặc biệt, đợi mọi người gặp mặt sẽ biết.” Khi nhắc tới Thẩm Kiêu, biểu cảm lạnh lùng của Đường Niệm Niệm trở nên dịu dàng, người nhà họ Đường đều chú ý tới, trong lòng dâng lên cảm giác không nỡ.
Xem ra tình cảm giữa Niệm Niệm và Thẩm Kiêu rất tốt, haiz, đứa con gái (em gái) vừa mới nhận về đã bị sói đen đuôi to cắp đi rồi.
May mà điều kiện của Thẩm Kiêu rất tốt, cấp phó đoàn hai mươi tuổi, cha mẹ đều qua đời, sau này sẽ không có mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, cuộc sống sau khi kết hôn của Niệm Niệm có lẽ sẽ rất thoải mái.
“Niệm Niệm, bây giờ con đã đi làm rồi sao?”
Đường Cảnh Lâm vô cùng tò mò, nội địa không có công ty tư nhân, con gái chắc chắn là đi làm ở đơn vị nhà nước, chỉ là không biết là chức vị gì.
“Vâng, con là phiên dịch viên của đoàn đại biểu hội quảng giao Thượng Hải, còn phụ trách nghiệp vụ của mấy công ty.”
Đường Niệm Niệm nói đơn giản về thân phận của mình, không chỉ người nhà họ Đường nghe không hiểu, Triệu Phương Hoa cũng có chút khó hiểu, vừa là phiên dịch viên, vừa phải phụ trách nghiệp vụ, còn tận mấy công ty, lẽ nào bây giờ nội địa dùng một người chống đỡ mấy người?
“Cha và anh cả con là đại biểu công ty giao dịch Xương Long, tuy lần này là để gặp con, nhưng cũng có làm ăn, Niệm Niệm, mấy công ty đó của con bán gì?” Đường Cảnh Lâm cười hỏi, trong lòng không khỏi kiêu ngạo.
Con gái giỏi giang như vậy, ông ấy quá có tư cách kiêu ngạo rồi.
“Kẹp tóc, đồ thủ công, những thứ này là hàng mẫu.”
Đường Niệm Niệm móc ra mấy hàng mẫu từ trong túi xách, mới bày lên trên bàn đã thu hút ánh nhìn của cha con Đường Cảnh Lâm.
“Những thứ này là sản phẩm của công ty em? Quá tinh xảo, không ngờ bây giờ nội địa lại có lý niệm thời thượng và thủ công tốt như vậy, Niệm Niệm, những thứ này anh đều muốn, khi nào có thể có hàng?”
Bây giờ Đường Trường Xuyên phụ trách thị trường của công ty, nghiệp vụ của công ty Xương Long chủ yếu ở Âu Mỹ, anh ấy vừa nhìn liền quyết định đồ em gái lấy ra tuyệt đối có thể khiến người Âu Mỹ thích tới phát cuồng, anh ấy phải chiếm lấy cơ hội trước, giành lấy thị trường Âu Mỹ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT