17.
Lúc hồn phách tan biến, những chuyện trong quá khứ như cuốn phim tua nhanh hiện lên trong đầu ta.
Là ký ức ở thế giới thực.
Ta tên là Dư Tịch.
Bố ta rất đẹp trai, mẹ ta vì điều này mà gả cho ông ấy.
Không lâu sau, ta ra đời.
Nhưng ông ấy sau khi kết hôn lại nghiện rượu, bạo hành.
Mẹ ta không chịu nổi, liền đề nghị ly hôn.
Bố ta không cho ta đi, ông ấy cho rằng nếu giữ ta lại, mẹ ta nhất định sẽ quay về.
Nhưng mà ông ấy không hiểu thế nào là hoàn toàn tuyệt vọng.
Mẹ ta chưa từng quay lại lần nào.
Năm sáu tuổi, trên đường từ trường mẫu giáo về nhà, ta được một người làm công việc tuyển chọn nghệ sĩ đưa danh thiếp, nói ta có thể quay quảng cáo.
Ta về nhà, đưa danh thiếp cho bố.
Lần đầu tiên ông ấy cười với ta.
Vì có ngoại hình giống búp bê, nên con đường nghệ thuật của ta rất thuận lợi.
Từ người mẫu nhí đến diễn viên nhí, cuối cùng trở thành em gái quốc dân.
Ta luôn đóng một loại vai:
Hay khóc, đáng yêu, thích làm nũng, nhút nhát.
Nhưng sau này, ta bắt đầu dậy thì, càng lúc càng giống bố ta.
Vẻ ngây thơ trên khuôn mặt ta dần dần biến mất, thay vào đó là vẻ quyến rũ.
Khán giả cảm thấy đây là sự phản bội.
Ta không còn là em gái quốc dân vô hại, chỉ biết chớp chớp mắt mà họ quen thuộc nữa.
Cùng một biểu cảm, nhưng lại do một khuôn mặt quyến rũ thể hiện, thì không ai chấp nhận nữa.
Ta rơi vào tình thế khó xử, không thể tiếp tục đóng vai em gái, cũng không thể đóng vai khác.
Mấy năm qua quay phim, bố bắt ta bỏ học, bình thường cũng không cho phép ta ra ngoài, ta gần như không có khả năng giao tiếp, hoàn toàn tách biệt với bạn bè cùng trang lứa.
Bố nói, ta có thể chuyển sang phong cách quyến rũ, gợi cảm.
Ông ta bảo ta tham gia vào bữa tiệc của một đạo diễn.
Trong bữa tiệc, ta suýt nữa bị đạo diễn kia cưỡng bức.
Ta cố gắng chống cự, dùng chai rượu đập vào đầu hắn, sau đó loạng choạng bỏ chạy.
Trở về nhà, bố ta nhìn thấy ta với bộ dạng xộc xệch.
Ta khóc lóc kể lại chuyện xảy ra trong bữa tiệc cho ông ta nghe.
Ông ta giơ tay lên tát ta một cái, mắng ta đã phá hủy cơ hội mà ông ta vất vả lắm mới giành được.
Ta co rúc trong góc tường, nói với ông ta:
“Con không muốn những cơ hội đó, không muốn quay những bộ phim phản cảm đó.”
Người đàn ông kia đứng trên cao nhìn xuống ta với ánh mắt chán ghét.
“Vô dụng! Giống hệt như mẹ ngươi, chỉ biết quan tâm đến thể diện, không làm được chuyện gì lớn.”
Ta ngây thơ cho rằng, cùng lắm thì ta sẽ hết nổi tiếng, bị cấm xuất hiện.
Không lâu sau, trên mạng xuất hiện clip nóng của ta.
Bố ta cho phép trang web khiêu dâm kia thay thế khuôn mặt ta.
Hơn nữa còn dùng thứ này để kiếm tiền.
Ông ta với khuôn mặt dữ tợn khuyên nhủ ta:
"Bây giờ danh tiếng của con đã hỏng rồi, đi theo một đạo diễn thì có làm sao?
Rất nhiều ngôi sao lớn ở Âu Mỹ cũng đi theo con đường này, phải biết nhìn xa trông rộng một chút."
Sau khi clip được tung ra, ta lại một lần nữa nổi tiếng.
Vô số fan từng nói yêu thích ta, dùng những lời lẽ độc ác nhất để chửi rủa ta.
Chuyện bố ta đánh bạc cũng bị phanh phui.
Có người nói, con nhà tông, không giống lông cũng giống cánh.
Có người nói, sao nhí đều bị hủy hoại vào tuổi nổi loạn.
Lại còn có người nói, những đứa trẻ lớn lên trong giới giải trí, sao có thể trong sạch được.
Tình yêu đều có thể biến mất.
Những người từng nói yêu thích ta nhất, và những người đang chửi rủa ta, là cùng một nhóm người.
Tất cả ác ý đều hướng về phía ta, không ai quan tâm đến sự thật, khắp nơi đều là clip nóng bị thay thế khuôn mặt ta.
Ta tuyệt vọng, sụp đổ, cắt tay tự tử ở nhà.
Sau khi hôn mê vì mất máu quá nhiều, ta đã xuyên không vào trong một cuốn truyện.
Nó nói hoàn thành nhiệm vụ là có thể sống lại.
Nhưng mà, loại người như ta, vốn dĩ đã không muốn sống nữa rồi.
Hệ thống nói muốn về nhà, ta không muốn liên lụy đến nó.
Ta cố gắng hoàn thành nhiệm vụ mà không làm tổn thương ai.
Cuối cùng, ta chọn cách tự sát, thực ra cũng có chút ích kỷ.
Không muốn đợi đến khi bọn họ ghét bỏ ta, thì thà rằng dừng lại ở khoảnh khắc đẹp nhất.
Hy vọng sau khi Mạc tỷ và anh hệ thống quay về thế giới thực, sẽ không cảm thấy ghê tởm ta.
18.
Lúc hồn phách ta hoàn toàn tan biến, một tia sáng trắng lóe lên.
Ta mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trong bồn tắm chật hẹp.
Nước trong bồn tắm đã bị nhuộm đỏ bởi máu.
Tại sao ta lại quay trở lại?
Vết thương trên cổ tay ta đã ngừng chảy máu.
Ta thật ngốc.
Cắt tay tự tử mà cũng không cắt đúng chỗ.
Đầu ta choáng váng.
Hình như ta nghe thấy tiếng còi xe vang lên ing ỏi.
Cắt tay tự tử... là vi phạm pháp luật sao?
Lúc ta trượt xuống bồn tắm, ta bỗng nhiên rơi vào một vòng tay ấm áp.
Vân Uyên bế ta ra khỏi bồn tắm.
Ta cứ tưởng mình đang nằm mơ.
“Duyên Duyên?”
"Rầm!" Cánh cửa bị đạp tung từ bên ngoài.
Hình như họ không nhìn thấy Vân Uyên.
Vô số cảnh sát xông vào.
Mắt ta càng lúc càng nặng trĩu.
Lúc tỉnh lại, ta đã ở trong bệnh viện.
Tần Phong ngồi bên cạnh giường, nhìn thấy ta tỉnh lại, liền lau nước mắt, tự nhủ:
“Đừng khóc nữa, phải mạnh mẽ lên.”
Mạc tỷ liền nắm lấy tay ta.
“Chị đã nói rồi, chị nhất định sẽ khiến cho tên súc sinh kia thân bại danh liệt, không bao giờ có thể ngóc đầu lên được nữa. Em đừng lo lắng.”
Vân Uyên đứng bên cạnh giường, đưa đầu đến trước mặt ta.
“Muốn sờ sừng rồng của ta không?”
Nước mắt lăn dài trên má, rơi vào tai, lạnh buốt.
Ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa sổ.
Thì ra khi mặt trời mọc, ta không biến mất, mà lại được gặp lại những người ta nhớ mong, ở nhân gian.
Phiên ngoại:
Ngày Vân Uyên hóa rồng, hắn đã mất đi công chúa mà mình yêu thương nhất.
Mặc Dao nhìn Long chủ đang phẫn nộ, phát điên, không nhịn được mà kể cho hắn biết sự thật.
Tịch Nhược là người xuyên không.
Ngay lúc đó, Mặc Dao nhìn thấy chỉ số tình cảm của nam chính trên kịch bản đã đạt đến mức cao nhất.
Mặc Dao đã hoàn thành nhiệm vụ.
Vân Uyên cũng vì thế mà tỉnh ngộ.
Long chủ kiểm soát nước ở tứ hải, xé rách lỗ hổng không gian, đến thế giới của Dư Tịch.
Vào lúc Dư Tịch rơi xuống bồn tắm, hắn đã hứng lấy công chúa của mình.
Sau khi tỉnh lại, Mạc Dao và Tần Phong liền báo cảnh sát, dắt theo cảnh sát và người của mình, vội vàng đến nhà của Dư Tịch.
May mà kịp thời.
Vân Uyên hiện thân, thông qua Mạc Dao và Tần Phong, biết được tình hình của Dư Tịch.
Ba người cùng nhau thảo luận cách đối phó với tên phụ thân súc sinh kia.
Mạc Dao cầm ly cà phê:
“Ta sẽ liên lạc với tám trăm tài khoản marketing, vạch trần tất cả những chuyện hắn đã làm với Tịch Tịch, khiến cho hắn thân bại danh liệt.”
Tần Phong cầm ly rượu vang:
"Ta sẽ bỏ tiền thuê luật sư giỏi nhất đưa hắn vào tù, sau đó sắp xếp cho bạn bè trong tù "chăm sóc" hắn."
Hai người bọn họ không biết Vân Uyên có thể làm gì trong thế giới này, liền nhìn hắn.
Vân Uyên lạnh lùng nói: “Ta có thể khiến cho hắn sặc nước chết.”
Mạc Dao và Tần Phong đặt ly xuống, ngưỡng mộ nhìn hắn.
“Đừng vội giết hắn.”
Vì vậy, ba người mở máy tính lên, tìm kiếm cả đêm, tất cả hình phạt có thể thực hiện bằng nước từ xưa đến nay, của tất cả các nước trên thế giới.
(Toàn văn hoàn)