Xuyên Thành Mỹ Nhân Ngư Hay Khóc Nhè

Chương 1


1 tháng


1.

Long tộc đã tuyệt diệt từ lâu.

Bây giờ tứ hải do bộ tộc Nhân ngư thống trị.

Thế nhưng gần đây, Vân Uyên tướng quân phục tùng dưới trướng Nhân ngư, lại mọc ra vảy rồng!

Phụ hoàng ta liền ném hắn vào trong thủy lao.

Ta xuyên không thành nàng công chúa Nhân ngư xinh đẹp, độc ác.

Hệ thống yêu cầu ta đến thủy lao, nhổ vảy rồng trên ngực hắn.

Ta đang chậm rãi bơi về phía thủy lao.

Hệ thống liên tục thúc giục ta trong đầu.

"Nhanh lên chút đi, con sứa bên cạnh còn bơi nhanh hơn ngươi!

Nói ngươi hai câu sao lại khóc rồi? Trời ơi, ngọc trai!

Nước mắt của ngươi nhiều thật đấy, mau dùng váy hứng lấy, hoàn thành nhiệm vụ là có thể trọng sinh quay về thế giới thực, còn có thể mở tiệm bán trang sức nữa đấy."

Ta ôm đầy ngọc trai trong lòng, vất vả lắm mới bơi đến được thủy lao.

Vân Uyên bị trói ở giữa thủy lao.

Quần áo trên người hắn rách nát, thấm đẫm máu.

Nhìn thấy ta đến, hắn mở mắt ra.

Ánh mắt lạnh lùng, hung ác.

Ta hoảng sợ buông tay, ngọc trai rơi vãi khắp nơi.

Hệ thống lại tức giận.

"Ta không muốn nói ngươi nữa, không biết còn tưởng ngươi đến đưa của hồi môn cho hắn.

Thôi bỏ đi, nhanh chóng làm theo cốt truyện, nhổ vảy rồng trên ngực hắn ra, ngươi làm được chứ!"

Ta hít hít mũi, nén nước mắt, siết chặt tay, nói:

“Làm được!”

Hệ thống thở dài.

"Nhanh lên.

Nhớ phải nói những lời độc ác đấy."

Ta nắm chặt tay áo, đi đến trước mặt nam chính.

Run rẩy đọc lời thoại mà hệ thống viết cho ta:

“Tên... tên khốn, ngươi cũng xứng có... vảy rồng sao? Duyên Duyên.”

Hệ thống tức giận.

“Là Vân Uyên!”

“Duyên Duyên.”

Hệ thống nói một lần, ta lặp lại một lần.

“Vân Uyên!”

“Duyên Duyên.”

Lặp lại mười mấy lần, hệ thống bỏ cuộc.

“Thôi cứ Duyên Duyên đi, cũng đủ để nhục mạ hắn rồi.”

Vân Uyên nhìn ta với ánh mắt hung ác, cảnh giác.

“Công chúa lại giở trò gì nữa đây? Muốn giết muốn chém, cứ việc ra tay.”

Ta cắn môi, nén nước mắt, run rẩy sờ vào ngực hắn.

“Ta muốn lấy vảy hộ tâm của ngươi, được không?”

Bị ta chạm vào, ngực Vân Uyên run lên, nhưng lập tức lạnh lùng trở lại, hắn cắn răng nói:

“Phải xem công chúa có bản lĩnh đó không đã.”

2.

Vết thương trên người hắn thật đáng sợ, nhìn là biết rất đau.

Ta không dám nhìn kỹ.

Nhắm mắt lại, ta đưa tay sờ soạng trên ngực hắn.

Tìm thấy rồi!

Lòng bàn tay ta chạm vào một chỗ lồi lên.

Chắc chắn là vảy hộ tâm!

Ta hơi hưng phấn, cuối cùng cũng sắp hoàn thành nhiệm vụ rồi!

Ta dùng sức kéo mạnh.

Vân Uyên kêu rên một tiếng.

Ta hoảng sợ mở mắt ra.

Vài sợi tóc của Vân Uyên tán loạn trên trán, mặt mũi đỏ bừng, cơ thể cũng nóng dần lên.

Mắt ta đỏ hoe, có vẻ hắn đang rất khó chịu.

Là ta làm hắn bị thương, ta muốn nhổ vảy của hắn, hắn phải đau đớn đến nhường nào.

Nước mắt ta không ngừng rơi xuống.

Ta vừa khóc vừa xoa xoa cho hắn, hy vọng hắn sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Trên khuôn mặt lạnh lùng của Vân Uyên dần dần xuất hiện vẻ đau đớn.

Hắn cắn chặt răng, nhìn ta chằm chằm, như muốn xé xát ta.

Lại làm hắn đau rồi sao? Hắn sẽ không chết đấy chứ?

Ta cảm thấy tội lỗi đến mức khóc lóc thảm thiết.

“Hu hu hu, ta là người xấu.”

Hệ thống mất kiên nhẫn.

"Ngươi là đồ ngốc sao!

Nói bao nhiêu lần rồi, công chúa Nhân ngư là phản diện, ngươi có biết tại sao người ta gọi là phản diện không?"

Cảm thấy giọng điệu của mình hơi nặng nề, hệ thống liền nhẹ giọng nói.

"Đừng khóc nữa, phải tự tin lên, dùng sức xé hắn ra.

Tên này là nam chính, cả hai chúng ta có giết hắn cũng không sao."

Ta chớp chớp mắt, lau nước mắt, cắn môi.

Hệ thống nói đúng, nếu ta không thể hoàn thành nhiệm vụ, thì không chỉ có ta, mà cả hệ thống cũng sẽ bị liên lụy.

Ta cắn răng, gần tai Vân Uyên, run rẩy tuyên chiến.

“Duyên Duyên, lần này ta sẽ dùng sức đấy.”

Vảy hộ tâm trên ngực hắn càng lúc càng cứng, nhưng dù ta có dùng sức thế nào, cũng không thể nhổ ra được.

Ta dùng ngón tay kéo, dùng móng tay cào, đều không được.

Hơi thở của Vân Uyên càng lúc càng dồn dập, nhưng bị dây thừng trói buộc, hắn không thể kháng cự.

Cơ thể hắn căng cứng, ngực cũng càng lúc càng nóng.

Dường như đã đến giới hạn.

Vân Uyên bỗng nhiên gào thét một tiếng.

Khí thế của hắn khiến cho ta hoảng sợ lùi lại, hiện nguyên hình đuôi cá.

Hệ thống cuối cùng cũng khen ta.

"Làm tốt lắm! Tên này kêu thảm thế, chắc chắn là rất đau!

Để ta xem kịch bản, oa! Chỉ số phẫn nộ của nam chính đang tăng vọt.

Hít, sao chỉ số hưng phấn cũng tăng lên thế nhỉ?"

Hệ thống im lặng một lúc, sau đó bỗng nhiên hiểu ra, nó nói: "Chắc chắn là sự phẫn nộ đã thức tỉnh ý chí chiến đấu của hắn.

Đàn ông mà, đều như vậy cả, càng thất bại càng kiên cường."

Ta gật gật đầu, nhẹ giọng hỏi:

“Vậy... ta tiếp tục xoa xoa cho hắn nữa nhé?”

Bỗng nhiên, ta nhớ đến nhiệm vụ chính, hơi bối rối.

“Nhưng ta vẫn chưa nhổ được vảy hộ tâm mà?”

3.

Hệ thống nói, trong nguyên tác, nàng công chúa Nhân ngư Tịch Nhược đã dùng hết mọi hình phạt tàn khốc, nhưng vẫn không thể nhổ được vảy hộ tâm của Vân Uyên.

Nhưng cũng khiến cho Vân Uyên bị thương không nhẹ, đồng thời cũng khiến cho mức độ căm hận của Vân Uyên lên đến đỉnh điểm.

"Vốn dĩ là không thể nhổ được.

Nhưng ta cảm thấy hình như thiếu điều gì đó, để ta xem lại kịch bản đã.

Tìm thấy rồi, cảnh này phải có máu, mới coi như hoàn thành."

Hệ thống hiến kế cho ta:

"Ngươi hãy tát cho hắn nôn ra máu.

À không, dùng đuôi cá tát, đuôi cá tát người rất đau."

Ta vừa xuyên không đến đây không lâu, vẫn chưa thích ứng với cái đuôi này.

Nghe nói phải đánh người, ta sợ đến mức đuôi run lẩy bẩy.

Ta không muốn làm tổn thương Vân Uyên nữa, hắn mọc vảy rồng cũng không phải là lỗi của hắn.

Nhưng ta cũng không dám chọc giận hệ thống.

Ta như một con cá ngựa, vụng về bơi đến bên cạnh Vân Uyên.

Ta vất vả nâng chiếc đuôi cá to lớn của mình lên, đánh về phía khuôn mặt tuấn tú của hắn.

Chiếc đuôi cá màu xanh lướt qua dòng nước, rơi trúng vào mặt Vân Uyên, nhưng chỉ chạm nhẹ vào tóc mai của hắn.

Vân Uyên hơi nhíu mày, nhìn thấy hành động của ta, khuôn mặt đầy vẻ bất ngờ.

Hệ thống hận không thể chọc vào trán ta mà mắng.

"Ngươi đang lau mồ hôi cho hắn đấy à? Sao không lấy quạt lông quạt cho hắn luôn đi?

Sợ hắn bị lạnh sao?

Có thể nghiêm túc một chút không? Ngươi nói cho ta biết là ngươi có làm được không?"

Ta ngậm nước mắt gật đầu.

Ta cắn môi, bơi đến chỗ cách xa Vân Uyên.

Hệ thống mất kiên nhẫn hỏi ta: “Ngươi đang làm gì đấy?”

Ta nhặt một nắm ngọc trai, nhẹ giọng nói:

“Ta muốn chạy đà... à không, bơi một đoạn, như vậy lực đánh sẽ mạnh hơn.”

“Cũng có chút não, đi đi.”

Ta nhắm vào mục tiêu, dùng sức quẫy đuôi, bơi về phía Vân Uyên.

Lúc sắp bơi đến nơi, hệ thống bỗng nhiên kêu to trong đầu ta.

“Dừng lại! Dừng lại! Ta vừa tra ra, trong thế giới của Nhân ngư, quẫy đuôi với người khác giới chính là cầu hôn!”

Vừa dứt lời, đuôi cá của ta đã chạm vào bụng dưới của Vân Uyên.

Lực quẫy quá mạnh, máu phun ra, văng lên người Vân Uyên.

Từ gò má đến bụng dưới, đều là máu.

Là máu của ta.

Đuôi cá của ta quệt vào dây thừng trói buộc Vân Uyên, cắt đứt dây thừng.

Hệ thống sững người một giây, sau đó hét lên.

“Trời ơi! Chuyện gì thế này! Con cá chép này sao lại hung dữ thế!”

Dây thừng bị cắt đứt, Vân Uyên được tự do.

Hắn nhìn ta, mắt trợn lên, khuôn mặt đầy vẻ khó tin.

Sau đó, khuôn mặt lạnh lùng của hắn lần đầu tiên lộ ra vẻ hoảng hốt.

Hắn đưa tay ra, ôm chầm lấy ta.

Tiếng rồng gầm vang lên.

Máu không ngừng chảy ra từ đuôi cá của ta, như vô số sợi chỉ đỏ quấn lấy ta và Vân Uyên.

Ta mất máu quá nhiều, đau đớn đến mức hít không ra hơi, bụng cá lật ngửa.

Vân Uyên run rẩy, bế đuôi cá của ta lên, truyền linh lực vào.

Trong lúc mơ màng, ta hỏi hệ thống:

“Máu... máu rồi, nhiệm vụ hoàn thành chưa?”

Hệ thống tức giận quát ta:

“Con ngốc này, có máu thì cũng không thể là máu của ngươi!”

Nói xong, nó bỗng nhiên hét lên.

“Trời ơi! Chỉ số hoảng sợ của nam chính đang tăng vọt!”

Kịch bản hiển thị tình hình hoàn thành nhiệm vụ.

Chỉ số hoảng sợ, đạt tiêu chuẩn.

Chỉ số phẫn nộ, đạt tiêu chuẩn.

Lượng máu, đạt tiêu chuẩn.

Kịch bản hiển thị: “Hoàn thành nhiệm vụ vượt mức.”

Phát thưởng -

Điểm phục sinh của kí chủ +30.

Điểm phục sinh của hệ thống +30.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play