Sáng ra, Yên Tử mệt mỏi rời khỏi phòng khách. Đêm qua bị Tô Hanh các nàng mắng nhiếc một trận, nói cái gì không báo với các nàng mẫu hậu giá lâm, để các nàng trở tay không kịp.

Còn có, Lâm Lâm không cho cô vào phòng, nói là không muốn nhìn thấy cô. Không ai chứa chấp, Yên Tử đành ngủ một đêm lạnh lẽo ngoài sofa.

Nhanh chóng bắt taxi về nhà, thu xếp một chút, đón tàu điện đi thành phố B. Từ thành phố A đến đó cũng mất hai giờ, trên tàu đông đúc chật chội, chèn ép cô xém chút hỏng đầu.

Thật vất vả xuống tàu an toàn, cô phải đảo một vòng để tìm nhà. Cái chỗ gì mà rộng muốn chết, khu nào cũng giống khu nào, Yên Tử nhìn số nhiều đến nổi muốn ngất đi.

Khó khăn lắm mới tìm ra được, nhìn trước mắt căn nhà đồ sộ, Yên Tử không khỏi cảm thán một lần. Đúng là tư sản, không phải chỉ được cái tiếng bên ngoài, phải nói là rất xa hoa.

Mùi sang trọng bốc lên, tuy nhà cô không phải thuộc hạng nghèo đói, nhưng cảm giác giàu có này, quá mức bức người rồi.

Hít sâu, Yên Tử tự mình vực dậy tâm lý. Chút hào nhoáng như vầy mà muốn doạ cô sao? Còn khuya à.

Yên Tử đưa tay muốn bấm chuông, vô tình nhìn qua, cửa không có khoá. Trong lòng nghĩ, người thượng lưu thật hào sảng nga.

Yên Tử tâm không tạp niệm, tự nhiên như ở nhà, đẩy cửa bước vào trong. Cũng như cổ nhân có câu ' thiên thời địa lợi nhân không hòa '.....

- " NGƯƠI ĐỨNG LẠI CHO TA!!! "

Lạy mẹ trên tay cầm thái đao, thân thủ từ trong nhà chạy ra, nhắm bên này phi tới. . Truyện Sủng

Kỳ thật cũng không thể trách nàng, số là lúc nãy nàng đang nấu ăn, ở đâu ra con mèo nhảy đến làm loạn. Kết quả lại thành ra thế này, nàng vác thái đao đuổi nó, Yên Tử cứ ngỡ nàng chém mình, hốt hoảng bỏ chạy. Còn mèo nhỏ ngu ngốc kia thì chạy theo cô, làm xung quanh loạn thành một đoàn.

Quẩn bách vô cùng, tự nhiên đang yên đang lành, bị mẹ vợ tương lai đuổi giết.

Nếu như trách cô vào nhà mà không xin phép, hoặc là cho cô tội danh xâm nhập gia cư bất hợp pháp,... thì cứ việc báo cảnh sát đi. Dù gì cũng có chút quen thuộc, lòng dạ nào chém giết vậy a.

Yên Tử quăng ba lô, nhanh chân bỏ chạy thục mạng. Vườn nhà thật rộng, vậy mà vẫn không biết đường nào chạy đi.

Lạy mẹ: " NGƯƠI ĐỨNG LẠI CHO TA! TA CHÉM CHẾT NGƯƠI!!!! "

Miệng nàng la lối, thái đao cầm trên tay vung tới vung lui, Yên Tử một trận mồ hôi lã chã.

Ô ô ô.... ta đã làm gì sai? Cái mạng nhỏ này của ta ngươi muốn lấy để làm gì?

Yên Tử cấm đầu bỏ chạy, tính toán thời gian cũng chạy suốt nửa giờ. Mồ hôi trên người đã sớm đổ ra như tắm.

Mẹ kiếp... hộc.., mình không thể chạy tiếp được nữa, sắp chết....

Liều mạng chạy thêm một đoạn, Yên Tử quyết định trèo lên cây. Dù gì cũng tuổi trẻ sức dai, sao lại thua tuổi già sức yếu?

Yên Tử nhanh như cắt trèo lên, dồn hết sức lực trèo lên tới ngọn. Hai tay hai chân tưởng chừng phải bó bột, chết sống ôm chặt lấy thân cây, miệng không ngừng thở dốc.

Đi tàu đã mệt sắp chết rồi, lão nhân ngươi muốn chơi cái gì đây hả?

Nói đến phía dưới, Lạy mẹ đã đuổi đến nơi, con mèo ngốc nghếch cũng không thấy nữa. Nàng nhìn quanh tìm kiếm, trong miệng mắng chửi lầm bầm.

Lạy mẹ: " Chết tiệt, giỏi cho ngươi con mèo ngu ngốc. Đừng để ta lần nữa thấy được ngươi, lão nương nghiên cứu ngươi nấu thành tám món.... "

Tức giận vung tay, chặt mạnh dao vào thân cây cho hả giận. Con cá đó nàng khổ sở lắm mới câu được, tuy là nhỏ nhưng trân quý biết chừng nào. Vậy mà con mèo ngu ngốc đó lại một hơi ăn phân nửa, tức chết nàng rồi...

Lạy mẹ liên tục chửi mắng, đâu hay biết, phía trên cây có một người sợ muốn khóc đến nơi. Một dao kia cũng đủ làm Yên Tử hồn bay phách lạc rồi.

Mồ hôi như tắm, vô tình rơi, xui xẻo rơi trúng lão nhân gia. Yên Tử khóc ròng, số nàng đen như mõm chó mà.

Trên tay có chút ướt đẫm, Lạy mẹ theo bản năng ngẩng đầu. Mắt thấy Yên Tử cùng thân cây không tách rời, trong lòng tò mò, cớ gì dưới đất không đứng lại leo lên ngọn cây? Muốn thành hầu tử hay sao?

Bắt gặp ánh mắt của Lạy mẹ, Yên Tử liền biết số mình đã tận. Đời này coi như xong, không còn cơ hội để luyến tiếc nữa.

Lạy mẹ: " Uy! Ngươi đang làm gì trên đó a? "

Phát bệnh cái gì, bị điên hay sao? Dưới đất bằng phẳng không đứng, lại muốn học khỉ đi trèo cây? Mặc dù tổ tiên ngươi là khỉ thì cũng không cần phải chứng minh a, ta hiểu mà.

Yên Tử nghe xong, gào thét ở trong lòng.

Ngươi tưởng ta bị thần kinh sao? Không phải ngươi cứ khăng khăng đuổi theo truy sát? Ngươi thật là mẹ vợ tương lai của ta?

Yên Tử : " Trước, khoan hãy nói. Ngài...mau một chút... bỏ... hung khí xuống đi a. "

Lạy mẹ ' Ân ' một tiếng, liền quăng thái đao đi. Yên Tử lúc này mới tin mình chưa chết. Trời ạ, cuộc sống thật ' hối hả ' nha~

Răng.... rắt..

Hửm? Gì vậy? Mẹ vợ! Ngài nhặt lại thái đao?

Chưa kịp xác minh nguyên nhân, thân cây phía dưới liên tục run lắc. Cành cây đang ngồi không hẹn mà gãy, không gian xung quanh ngưng đọng lại.

Trong hư không, Yên Tử loáng thoáng nghe được ai đó nói vọng vào tai.

Ngươi không vào địa ngục thì ai vào?

Vào em gái ngươi!

_______

Comment quyết liệt nào bà con (≧▽≦)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play