Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Vật Tư Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 39


4 tuần

trướctiếp

Nhưng, người dẫn đầu cầm chuôi kiếm trong tay, đã chết dưới rìu đầu phượng.

"Các huynh đệ, chúng ta bắt nữ nhân này lại rồi tra tấn cho đến chết." Lại có người mới bắt đầu ra lệnh.

"Đúng, bắt nàng lại để các huynh đệ chơi cho đã, chúng ta có nhiều người như vậy chắc chắn có thể chơi đùa nàng đến chết." Tất cả mọi người phụ họa.

Mà Cố An Nhiên giống như không biết mệt mỏi, chém từng người từng người mội...

Không biết đã chém bao lâu, giữa mảnh đất hoang vu này, ngoại trừ nàng thì không còn một người sống nào.

Đương nhiên, phần lớn ngựa không bị thương, bởi vì Cố An Nhiên cần chúng nó.

Nàng xuống ngựa, lau mồ hôi trên mặt một cái, dự định thu ngựa vào đồng cỏ trong không gian trước, rồi chờ đến khi sắp bắt kịp quân đội chạy nạn, nàng sẽ lấy những con ngựa này ra, có những con ngựa này thì tốc độ của bọn họ sẽ nhanh hơn rất nhiều.

Chỉ là, nàng vừa mới có ý tưởng thì đã nghe thấy tiếng của Cố Hồng Khánh: "An Nhiên cô nương! An Nhiên cô nương ngươi không sao chứ?" Cố An Nhiên lập tức ngừng mọi động tác, chỉ có thể mặc cho những con ngựa này ở bên ngoài.

Nàng thấy ba bóng người ở xa xa, Lý Kim Quang và Lý Đại Mã còn có Cố Hồng Khánh.

Nàng thở dài bất đắc dĩ, chờ ba người bọn họ đến.

Sau khi ba người chạy chầm chậm đến, Lý Kim Quang lập tức quan sát trên dưới Cố An Nhiên, lông mày nhíu chặt có thể kẹp chết con ruồi.

Nhưng khi thấy máu tươi đầy đất có lẫn đầu người và tay cụt chân cụt, ông ấy lại cảm thấy kinh hãi.

"Nha đầu An Nhiên... Những người này đều là ngươi... Ngươi giết? Ngươi có bị thương không?"

"Chúng ta chờ ở phía trước đã lâu mà không thấy ngươi quay lại, sợ ngươi gặp nguy hiểm cho nên tới giúp ngươi."

Cố An Nhiên hơi hạ mắt liền thấy bộ dạng cả người đầy máu của mình.

Vẻ mặt nàng bình tĩnh: "Đây đều là máu của người khác."

Nói xong, nghiêng đầu nhìn dòng suối nhỏ ven đường rồi dặn dò: "Ta đi gột rửa một lát, các ngươi chất những người này cùng một chỗ rồi thiêu hủy đi."

"Nhớ kỹ là trước khi đốt phải lấy lại hết những gì có thể sử dụng được." "Sau đó đưa những con ngựa này tới chỗ mọi người đang nghỉ ngơi."

Lý Kim Quang không hiểu: "Nha đầu An Nhiên, sao ngươi không đi chung với chúng ta luôn?”

"Không được, ta phải dọn dẹp những vết tích còn sót lại của ta ở chỗ này, rồi tạo ra một số dấu vết khiến người khác phán đoán sai lầm."

Như vậy đoàn người bọn họ mới có thể càng an toàn hơn.

Lý Kim Quang không biết làm sao mà có thể che giấu vết tích trên diện tích lớn như vậy.

Thế nhưng ông ấy biết, nếu không xử lý, giết nhiều người mặc quần áo binh lính như vậy thì rất nhanh thôi sẽ có người đuổi theo.

Cố An Nhiên đi đến bên dòng suối nhỏ, cẩn thận rửa sạch vết máu trên mặt và tay.

Lý Kim Quang nhìn những thi thể trên mặt đất rồi nói: "Ta đi ven đường nhặt một ít củi khô và rơm rạ, Đại Mã và Hồng Khánh sẽ đi móc mấy đồ trên người họ trước, sau đó chúng ta sẽ khiêng những người này lại với nhau rồi thiêu."

Cố Hồng Khánh và Lý Đại Mã chật vật nuốt nước miếng, thành thật mà nói, họ có chút sợ hãi.

Không phải là chưa từng thấy người chết bao giờ, nhưng thực sự chưa bao giờ thấy nhiều người chết với tình trạng thê thảm như vậy.

Tuy nhiên, Cố An Nhiên là một cô nương mà lại không sợ chút nào, bọn họ hai đại nam nhân có sợ đến đâu cũng chỉ có thể cắn răng nhắm mắt lại.

Ít nhất, cũng không phải lúc nào cũng kéo chân Cố An Nhiên cô nương.

Sau khi Cố An Nhiên dọn dẹp sạch sẽ người mình, thì sau lưng nàng đã có một ngọn lửa hung hãn đang thiêu đốt.

Nàng không có ý định đốt xác, giao cho ba người Lý Kim Quang.

Nàng đã nghĩ tới làm sao bố trí nơi này rồi.

Chết nhiều người như vậy, giấu đi rất khó khăn, cho nên nàng cũng không có ý định lừa gạt đi.

Dấu chân ngựa men theo con đường vắng một cách quang minh và rõ ràng, nhưng nàng lại dễ dàng tạo ra một con đường mới ở phía Tây để lên núi.

Đại khái bốn năm dặm, nhưng nó vừa cố tình che che giấu giấu.

Những người này cứng đầu đa nghi, đến lúc đó, so với dấu móng ngựa quang minh chính đại rõ ràng đó, bọn họ nhất định sẽ lựa chọn truy đuổi con đường ít người biết đến này.

Trên đường đi, nàng đặt nhiều bẫy để phối hợp với những hố săn thú ban đầu ở trên núi.

Nếu không có nhiều người truy đuổi, chưa chắc có thể về được hết.

Chờ nàng đặt hết bấy thì đã hai giờ sau, lúc này trời đã gần tối.

Sau khi vội vã xuống núi, phát hiện nhóm người đã biến mất, biến thành những tia lửa sáng rực và sắp tàn.

Lý Kim Quang, Cố Hồng Khánh và Lý Đại Mã đang đợi ở ven đường, chưa có rời đi.

Nhìn thấy Cố An Nhiên xuống núi, ba người liền tiến lên chào đón.

An Nhiên nha đầu, ngươi đã giải quyết xong hết chưa? Khi hỏi vấn đề này, trong mắt Lý Kim Quang khó nén khỏi lo âu.

Điều đáng hận là ông ấy thực sự không hiểu chuyện này.

Ông ấy là trưởng thôn, đương nhiên biết nhiều hơn người khác, loại xử lý dấu vết này cũng là do người chuyện dụng trong nha môn thực hiện, không phải ai cũng có thể tuỳ tiện làm được.

"Được rồi, đừng lo lắng, chúng ta sẽ ổn thôi." Cố An Nhiên nói.

Giọng điệu của nàng rất bình tĩnh nhưng vẻ mặt có hơi mệt mỏi.

Cố Hồng Khánh đưa một cái túi đựng đồ lớn cho Cố An Nhiên, bọn họ tìm được một ít đồng bạc vụn của những người đó.

Cố An Nhiên nhìn thoáng qua: "Đưa cho ta làm gì? Ta không cần."

Nhiều trang sức vàng bạc và đá quý trong không gian của nàng chắc cũng đổi được tiền, thế nên nàng cũng không thấy hiếm lạ gì lắm với ít bạc này.

Cầm theo bên người thì mệt lắm, bây giờ nhét chúng vào không gian cũng không hay.

Nhưng Cố Hồng Khánh lại ôm chặt túi tiền, nói: "An Nhiên cô nương, cái này nên thuộc về cô nương mới đúng. Ta tính toán thử rồi, thấy có không ít đâu, nếu vào thành thì cô nương có thể dùng để đổi lấy đồ ăn"

Cố An Nhiên đành phải mở túi tiền ra, lấy ra vài đồng bạc cho có.

"Được rồi, chỗ còn lại ta không cần, chúng nặng quá, các ngươi cứ cầm đi đi." Cố Hồng Khánh: "Met mình ngươi có thể một quyền giết chết lợn rừng, sao có thể sợ trọng lượng này? Làm việc tốt thì làm việc tốt đi, còn sợ không cho người ta biết à? An Nhiên cô nương thực sự là một người có phẩm chất tốt."

Cố An Nhiên nhìn Cố Hồng Khánh vẫn đang ngây người ôm túi tiền, bất lực ôm trán.

"Hoặc là ngươi có thể cho Trưởng thôn Lý bảo quản cũng được, sau đó khi đến một nơi có thể mua lương thực, thì hãy mua lương thực để tích trữ, sau đó phân phát cho mọi người khi mọi người hết đồ ăn."

Trưởng thôn Lý: "An Nhiên cô nương quả thực tốt bụng, ngoài miệng nói mình không chịu thua thiệt, luôn muốn khiến mọi người nghĩ rằng mình rất hung dữ."

Ông ấy đưa tay nhận lấy túi tiền từ tay Cố Hồng Khánh, chọn một con ngựa lớn hơn, nhét túi tiền vào túi ở yên ngựa.

Lý Kim Quang biết cưỡi ngựa, thân thủ lanh lẹ leo lên con ngựa già.

Lý Đại Mã và Cố Hồng Khánh đều là thợ săn, cưỡi ngựa cũng không có vấn đề gì lớn.

Lý Kim Quang một mình cưỡi ngựa tiến về phía trước.

Cố An Nhiên, Cố Hồng Khánh và Lý Đại Mã đi theo sau ngựa, đuổi những còn ngựa này đi.

Bởi vì cưỡi ngựa nên rất nhanh đã đến nơi cắm trại của đại quân, có người thậm chí còn dựng lầu, dự định tối nay sẽ nghỉ ngơi ở đây.

Nhìn thấy Lý Kim Quang trở về, La bà tử nói: "Sao các ngươi đi gần cả ngày vậy, trời đã tối rồi, lại đây ăn chút gì đi."

Cố An Nhiên thực sự đói, nàng đến cả cơm trưa đều không ăn, nhưng tối nay thực sự không thể hạ trại ở đây, nếu trì hoãn cả đêm thì việc sắp xếp của nàng sẽ trở nên vô ích.

Nàng nhìn Lý Kim Quang và gọi mọi người

"Thu dọn đồ đạc, buộc xe vào ngựa, tối nay đi đường suốt đêm."

Lý Kim Quang nghĩ đến những người đã bị giết, cũng biết nếu bị bắt lại, họ chắc chắn sẽ gặp rắc rối.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp