"Không được, không được!" Thấy Thẩm Bích Thấm lại muốn nhào đến hôn mình, Thẩm Kỳ Viễn đã vội vàng co cẳng chạy xa.
"Thẩm Kỳ Viễn, huynh đứng lại cho muội!" Thẩm Bích Thấm không nói hai lời đã lập tức đuổi theo.
"Ha ha ha..."
Nhìn thấy hai huynh muội rượt đuổi nhau thế này khiến mọi người đều không nhịn được mà cười lên, tiếng cười vui vẻ cứ vang mãi trong ngôi nhà nhỏ.
Nghe thấy tiếng cười của thê tử và hài tử, Thẩm Thủ Nghĩa nhìn bầu trời đầy sao mà rơi vào trầm tư, ông ấy đang suy nghĩ, bản thân mình đã vất vả lao động nửa đời người, chưa dám lười biếng một ngày nào nhưng chưa bao giờ khiến thê tử và hài tử của mình vui vẻ thế này, chưa bao giờ được nhìn thấy nét mặt tươi cười như hiện tại của họ?
Nhớ đến lúc ăn cơm tối, hành động cẩn thận từng li từng tí lo đóng cửa chính, cửa sổ như đang đề phòng trộm cướp của nữ nhi thì một ý nghĩ phản nghịch đã lóe lên trong đầu ông ấy. Nếu như tách ra riêng, có phải nét mặt tươi cười, vui vẻ thế này sẽ một mực còn mãi trên gương mặt của thê tử và các hài tử hay không?
"Mộ Dung đại thúc?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play