Nghe Thẩm Bích Tuyết nói, Thẩm Lâm thị giống như bị sét đánh, cả người cứng đờ, cánh môi hơi hé mở nhưng không thể nói được một câu, sau cùng khó khăn lắm mới nói ra được một chữ nhưng nước mắt đã tuôn ra cuồn cuộn.
"Nhị tỷ, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?' Nàng vừa ngồi xuống bên cạnh Thẩm Lâm thị, vừa nhìn về phía Thẩm Bích Tuyết dò hỏi.
"Chuyện cụ thể thế nào thì tỷ không biết, tỷ chỉ biết khi mình còn bé, mỗi năm nương đều muốn về nhà ngoại nhưng Thẩm Điền thị đều không cho phép, mấy năm trước ta còn nghe nương xin phép về nhà mẹ đẻ, chỉ là sau đó thì không nghe nhắc đến nữa." Thẩm Bích Tuyết nhớ lại, nói.
"Nương, bây giờ chúng ta đã không còn bất kỳ mối quan hệ nào nhà chính bên kia nữa, nếu người nhớ ông bà ngoại thì ngày mai chúng ta lập tức đi thăm họ, người đừng khóc!"
Thẩm Bích Thấm vừa nói vừa dùng khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho Thẩm Lâm thị.
"Hu hu, Thấm Nhi."
Thấy dáng vẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện của khuê nữ, trong lòng Thẩm Lâm thị vô cùng chua xót, nước mắt lại càng rơi nhiều hơn, một tay kéo Thẩm Bích Thấm vào lòng mình, nước mắt lạnh lẽo rơi vào cổ nàng, cảm giác như bị đâm đau nhói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT