Yêu cầu kia của Thẩm Lâm thị đúng là không quá đáng gì, dù sao người ta cũng đã không yêu câu gia thế hay điều kiện gia đình thế nào cả, chỉ yêu cầu đó là một người tốt, thế nhưng mấy tên tiểu tử thối nhà họ lại không phù hợp với yêu cầu này.
Bà mối Trang là người thế nào, có thể lọt vào mắt bà ấy thì người đó chắc chắn có nhân phẩm cực kỳ tốt. Ôi, nói ra vẫn do nhà họ không có cái phúc này.
Sau khi ngẫm thấy nhi tử nhà mình không có hy vọng, các thẩm này không còn tiếp tục bàn đến chuyện của Thẩm Bích Ngọc nữa, đương nhiên các bà ấy cũng sẽ không dám nghĩ đến hai khuê nữ khác của Thẩm gia nữa vì Thẩm Lâm thị đã nói rất rõ ràng, điều kiện của tất cả các tỷ muội họ đều giống nhau.
Thấy mấy thẩm kia không còn chú ý đến mình nữa, lúc này Thẩm Bích Ngọc mới lén lút thở một hơi nhẹ nhõm, sau đó nàng ấy nhìn thấy Thẩm Bích Thấm đi đến bên cạnh mình, cầm tay nàng ấy, trong mắt ẩn chứa ý cười.
Thẩm Bích Ngọc lập tức hiểu được ý của Thẩm Bích Thấm. Ngay lập tức trong lòng nàng ấy vừa căng thẳng vừa vui mừng, nghĩ đến chắc chắn Thẩm Đại Võ đã đồng ý rồi, thấy vẻ mặt này của ngũ muội muội có lẽ không phải kết quả gì hỏng bét đâu.
Mục đích các thẩm này đến nhà chúc tết xem như đã rõ ràng, ban đầu là thăm dò tình trạng của Thẩm Bích Ngọc, bây giờ biết được mình không có cơ hội nên không còn hứng thú nữa, hàn huyên thêm vào câu cũng không còn gì để nói nữa rồi.
"Muội tử à, vậy bọn ta đi về trước nhé, ngày mai còn phải quay về nhà mẹ đẻ, phải quay về chuẩn bị ít đồ nên không ở lại nữa." Một thẩm đã mở miệng lên tiếng trước. Nghe nói như vậy, Thẩm Lâm thị vốn vân còn mỉm cười nói chuyện phiếm thì sắc mặt chợt ngưng trọng lại, giống như mất hồn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT