Chương 31: Thẩm Lý Thị Bị Đánh
"Lý thị ngươi câm miệng cho lão nương, bà mối Thẩm, ngươi giải thích đi, cuối cùng chuyện này là như thế nào!" Thẩm lão thái lạnh giọng cắt ngang Thẩm Lý thị hấp hối giãy giụa, vẻ mặt âm trầm hỏi bà mối Thẩm.
"Nếu các ngươi đều đã biết thì lão thân cũng không che giấu, đây đều là ý của con dâu cả nhà các ngươi, che giấu chuyện này, chúng ta chia đều năm mươi lượng tiền sính lễ, người gả qua, ván đã đóng thuyền, cho dù các ngươi biết chân tướng cũng không có cách nào, mà người ở huyện Chương Phổ cũng bị bịt miệng, không ngờ các ngươi còn có thể biết được tin tức." Bà mối Thẩm không hề giấu giếm, nói ra hết sự việc.
"Lý thị, đồ ăn trộm như ngươi xứng đáng bị chém ngàn đao, dám nuốt tiền riêng còn dám lừa gạt lão nương, lão nương đánh chết ngươi!" Xác định sự thật, nghe Thẩm Lý thị còn giấu nhiều tiền như vậy, Thẩm lão thái tức giận vung đòn gánh đánh Thẩm Lý thị.
Thẩm Lý thị là người thông minh, nhưng không thành thật giống cả gia đình Thẩm Thủ Nghĩa, nhìn thấy đòn gánh đánh đến, lập tức né tránh, thậm chí còn vỗ ngực bày tỏ nỗi sợ hãi.
"Đồ ăn trộm nhà ngươi còn dám trốn!" Thẩm Lý thị trốn, Thẩm lão thái càng tức giận, giơ đòn gánh đuổi đánh Thẩm Lý thị.....
"A, đau quá, nương đừng đánh nữa, con dâu không dám, thật sự không dám, nương đừng đánh nữa!"
Tuy Thẩm lão thái đã hơn năm mươi tuổi, nhưng thân thể rất tốt, Thẩm Lý thị trốn rồi vẫn bị đánh, đau đớn la hét tán loạn trong phòng, hoàn toàn không còn khí thế không ai bì nổi vừa nấy.
Nhìn dáng vẻ chật vật của Thẩm Lý thị, Thẩm Bích Thấm cảm thấy cực kỳ hả giận, Thẩm Lý thị, bà cũng có ngày hôm nay!
Tuy nhiên, theo sự đuổi đánh của Thẩm lão thái và Thẩm Lý thị, đồ đạc trong phòng cũng bị lung tung rối loạn.
"Đủ rồi!"
Nhìn thê tử và đại nữ nhi tái nhợt vì bị thương, tiểu nữ nhi đau ốm nằm liệt giường với đôi mắt đỏ hoe, căn phòng lộn xộn bị phá hư, Thẩm Thủ Nghĩa cuối cùng không nhịn được hét lên.
Một tiếng hét to, khiến Thẩm lão thái và Thẩm Lý thị đều hoảng sợ, đồng thời dừng động tác.
"Nương, cuộc hôn nhân này nương cũng biết, nhi tử sẽ không đồng ý, nương không cần nói nữa, nhi tử vừa trở về rất mệt, muốn nghỉ ngơi, nương hãy... Trở về đi." Thẩm Thủ Nghĩa thống khổ nhắm mắt lại, cưỡng chế buồn khổ trong lòng, giọng nói vững vàng hạ lệnh đuổi Thẩm lão thái.
"Đi thì đi, căn nhà rách nát của ngươi bà già này cũng coi thường! Nhưng ngươi thế nào cũng phải bù lại số tiền công thiếu mấy ngày nay không đi làm, buổi tối đưa tiền đến cho lão nương." Đối với việc hôn nhân này, Thẩm lão thái cũng chột dạ, cũng không nói thêm nữa, ném đòn gánh bỏ đi.
Nhìn thấy Thẩm lão thái rời đi, bà mối Thẩm và Thẩm Lý thị cũng nhanh chóng đuổi theo, bởi vì lúc này cơn thịnh nộ của Thẩm Thủ Nghĩa thực sự trông rất thấm người.
"Phanh" Mấy người Thẩm lão thái đi rồi, Thẩm Thủ Nghĩa đấm thẳng vào chiếc bàn gõ.
"Tướng công!"
"Phụ thân!" Nhìn thấy hành động của Thẩm Thủ Nghĩa, tất cả mọi người kêu lên, Thẩm Lâm thị nhanh chóng tiến lên ngăn cản Thẩm Thủ Nghĩa.
"Nương tử, có phải ta thật vô dụng không?" Thẩm Thủ Nghĩa vẻ mặt thống khổ nói.
"Không, tướng công, chàng là người chồng tốt nhất thế gian, cái nhà này vì có chàng mới có thể kiên trì đến bây giờ, chàng đừng suy nghĩ bậy bạ nha" Thẩm Lâm thị nắm tay Thẩm Thủ Nghĩa, nghẹn ngào lắc đầu.
"Ta mà là người chồng tốt cái gì, ta không bảo vệ được mẹ con các nàng, ta mà là trượng phu cái gì, phụ thân cái gì?" Trên mặt Thẩm Thủ Nghĩa mang theo vạn phần tự trách.
"Tướng công, không phải lỗi của chàng." Thẩm Lâm thị nói.
"Đúng vậy, phụ thân, không phải lỗi của người, phụ thân đừng suy nghĩ nhiều quá." Thẩm Bích Tuyết cũng mở miệng khuyên nhủ.