"Đây là sương sáo ướp lạnh sao? Hình như không giống với trước đó lắm?" Quý Hiên Dật nhanh chóng phục hồi lại tinh thân, có chút khó hiểu nhìn về phía Thẩm Bích Thấm.
"Mùi vị của hai loại này thực ra rất giống nhau, chỉ là bây giờ đã có cửa hàng, món ăn cũng cần khác so với trước đây, cho nên tôi đã bỏ chút công sức vào việc trang trí."
Thẩm Bích Thấm mỉm cười giải thích với Quý Hiên Dật: "Làm như vậy có thể giúp thực khách đồng thời thể nghiệm cảm giác hưởng thụ về mặt vị giác và thị giác."
Thực ra, nếu rắc thêm một ít đậu phộng giã nhỏ lên trên thì ăn sẽ thấy ngon hơn, có hương vị rất đặc biệt.
Chỉ tiếc hiện tại Nam Minh mặc dù cũng có đậu phộng, nhưng chúng chưa được phổ biến, là một đồ vật rất quý hiếm, nàng nhớ kiếp trước, mãi cho đến cuối thời kỳ Càn Long, đậu phộng vẫn là món ăn hiếm có trong yến tiệc, vì vậy bây giờ cho dù nàng muốn mua cũng không mua được.
"Thẩm cô nương quả nhiên là người huệ chất lan tâm (*chỉ người có phẩm đức nghe cao nhã, thanh khiết), vậy mà lại có thể kết hợp các kỹ năng nấu ăn vận dụng vào làm món điểm tâm ngọt, thật sự khiến người cảm thấy bội phục." Sau khi Quý chưởng quầy nghe xong những lời kia của Thẩm Bích Thấm, ông ấy lập tức lên tiếng tán thưởng.
Là chướng quầy của một tửu lâu, Quý chưởng quầy tất nhiên hiểu rõ tiêu chí để đánh giá một món ăn, chỉ có món ăn đầy đủ sắc, hương và vị mới là món ăn ngon nhất.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play