Vạn năm trôi qua.
Linh hồn Chân long kia cuối cùng cũng hoàn toàn thức tỉnh, đến để thực hiện lời nguyền vĩnh thế y để lại cho nàng.
“Không…… Ta không phải nàng ta……” Trong mắt Trần Kiến Tuyết đong đầy hận ý, tim đau đến mức sống không bằng chết, nhưng nàng vẫn run rẩy nắm vạt áo của Lệ Vô Hoan: “Cho dù là ta…… Lỗi của một mình ta, liên quan gì đến Càn Môn!?”
“Đúng vậy, suốt vạn năm nay, ta đã tự hỏi mình vô số lần —— Bị nàng mê hoặc là lỗi của một mình ta, một mình ta chết không có gì đáng tiếc —— Nhưng Long Thành thì sao! Tính mạng của hàng nghìn hàng vạn con dân của Long Thành, của toàn bộ tộc Thị Long! Bọn họ có lỗi gì!”
Lệ Vô Hoan bóp chặt cổ của Trần Kiến Tuyết, như muốn bóp nát chiếc cổ yếu ớt mảnh mai này trong lòng bàn tay.
“Nàng có từng đến Long Thành chưa? Nàng có thấy hai bức tượng đá chỉ cao đến đầu gối của nàng không? Nàng đã từng ôm hai đứa nó đấy —— Bọn nó vẫn còn nhỏ và ngây thơ, lúc chết có từng nghĩ rằng người dồn bọn nó vào ngõ cụt, thế mà là nàng!?”
“……”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT