Quá trưa ngày lành, hai vị đạo lữ “mất tích” cuối cùng cũng đến quảng trường tổ chức lễ tế trời trên đỉnh Phụng Thiên.
Trần Thanh Mộc đen mặt ngồi ở vị trí đầu, các trưởng lão cũng tỏ ra bất lực.
Nhưng thấy hôm nay là đại điển đạo lữ của hai người này, cuối cùng mọi người đều nhẫn nhịn, không có trưởng bối nào đứng ra chỉ trích bọn họ tùy hứng làm bậy.
Trần Kiến Tuyết hơi ngượng ngùng xin lỗi phụ thân, sau đó bị các sư muội nôn nóng như kiến trên chảo lửa đưa sang một bên để trang điểm lại.
Đường Âm bất mãn truyền âm: “Chưởng môn sư huynh, sao ta thấy từ khi Kiến Tuyết qua lại với tên nhãi Lệ Vô Hoan này, con bé càng ngày càng không giống con bé? Trước đây khi đi theo Hàn Uyên Tôn, con bé là người biết lễ tiết và giữ quy củ nhất đấy.”
“Có cách nào đâu,” Trần Thanh Mộc thở dài: “Con gái lớn rồi cha không quản được (*).”
(*) Câu gốc là ‘女大不由爹’ (Nữ đại bất do cha), tác giả đổi từ thành ngữ ‘儿大不由爹,女大不由娘’ (Nhi đại bất do cha, nữ đại bất do nương). Nghĩa là con cái lớn rồi cha mẹ không quản được nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play