Thanh xuân tươi đẹp

Chương 3: Thật trẻ con


1 tháng

trướctiếp

Lai Tư Anh đã học ở trường mới được hơn một tháng. Những ngày này, ngày nào cô cũng đến lớp và tan học đúng giờ, cô hầu như luôn chú ý nghe giảng mà không ngủ. Mặc dù đôi lúc cô vẫn mất tập trung nhưng so với trước đây fđã tốt hơn rất nhiều, cô đã không còn muốn trốn học nữa. 

Nhưng nói đến bạn cùng bàn của cô, anh ấy thực sự xa cách. Ngồi cạnh nhau đã lâu như vậy, nhưng hai người cũng chưa nói chuyện quá mười lần. Lai Tư Anh mặc dù không phải là người nói nhiều, nhưng cô luôn cảm thấy Cố Trạch Thần lần nào cũng nhìn mình một cách kỳ lạ, điều này khiến cô rất khó chịu.

 'Hoàng tử piano' tán tỉnh kiểu gì? Tôi nghĩ nó giống như 'tảng băng trôi 10.000 năm tuổi'. Lai Tư Anh không nói nên lời. Chỉ vậy thôi, sau khi có kết quả thi tháng, có lẽ chúng ta sẽ không tiếp tục ngồi cùng nhau nữa.

 "Này..." Lai Tư Anh chợt nghe thấy anh nói bên cạnh, cô quay đầu nhìn anh với vẻ mặt thắc mắc: 

"Hả? Có việc gì sao?" 

"Cho tôi mượn bút, bút của tôi hết mực rồi." 

Tư Anh khoanh tay trước ngực, cô đột nhiên cảm thấy giọng nói của anh khá dễ nghe. Đáng tiếc người này hình như không thích nói chuyện cho lắm. 

“Ồ.” Sau đó Lai Tư Anh lấy một cái bút mới từ hộp bút đưa cho anh:

“Đây.” Hai giây sau khi Cố Trạch Thần nhận lấy, anh nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn cậu.”

Lúc này nhìn vào gương mặt đẹp trai và nghe giọng nói của anh cô cảm thấy anh thật quyến rũ! Cô vô thức nuốt khan và nhận ra lúc này mình trông giống như một kẻ biến thái. Đang nghĩ tới đây, Lai Tư Anh còn đang nghịch ghế, suýt chút nữa lật người ra phía sau khi không để ý, may mắn thay cô phản ứng đủ nhanh, lập tức đặt chân xuống để ổn định ghế. 

Nhưng cô nhận thấy phản ứng của Cố Trạch Thần ở bên cạnh lại bất ngờ hơn cô, như sợ cô thực sự sẽ ngã xuống như thế này, anh vội vàng làm động tác đưa tay ra giúp cô, cả hai người họ chỉ tình cờ như thế này khi ánh mắt họ chạm nhau, Lai Tư Anh nhất thời cảm thấy có chút "mê đắm". Đây cũng là lần đầu tiên hai người 'tiếp xúc' sau hơn một tháng, Cố Trạch Thần nắm lấy cánh tay cô, giống như không có thời gian buông ra, lúc này mới nghe được Lai Tư Anh nói:

 " Không sao" cái ghế dọa cô sợ muốn chết, nhưng cũng may phản ứng của cô đủ nhanh. Cố Trạch Thần không khỏi muốn cười, nhìn vẻ mặt của anh, cô lập tức nói với anh:

 "Đừng có mà cười lên, đừng nói cho ai biết chuyện vừa xảy ra, cậu có nghe thấy không?!" Mặc dù đang trong giờ học và không có ai nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng Lai Tư Anh lại cảm thấy có chút không vui khi nhìn thấy vẻ mặt vừa rồi của anh. Nhưng mọi người đều không biết, Cố Trạch Thần kỳ thực chỉ cảm thấy cô như thế này trông có chút đáng yêu. 

Đó là lý do tại sao anh không thể không muốn cười. Tuy nhiên, anh vẫn cố gắng kiềm chế và nhịn xuống cười ra tiếng, hai khóe môi anh hơi cong lên. "Cậu ấy to lớn như vậy mà còn té ghế... trẻ con." 

"..." 

** 

Về cơ bản thì trường học nào cũng có sơ hở, chẳng hạn như một số 'hang chó' dưới những bờ tường bị hư hỏng, hoặc những cái bức tường ngắn có thể trèo lên được. Chỉ cần bạn vượt qua những 'chướng ngại vật' này, bạn sẽ ở cạnh con phố sầm uất.

 Vì vậy, Lai Tư Anh đã đi đến 'lỗ hổng' của trường, đó là bức tường thấp có thể trèo ra ngoài. Đây là địa điểm cô đã phát hiện ra trong giờ thể dục nên cô lập tức nghĩ ra cách trốn thoát. Phải, rốt cuộc thì cô cũng không thể học được chút gì. Nếu phải đối mặt với những người bạn cùng lớp lạnh lùng cùng tiết tự học cuối cùng trong buổi nhàm chán, cô thà quyết định rời đi sớm hơn. Thực ra chỉ là tan học sớm hơn một tiết nhưng điều đó có nghĩa là cô có thêm thời gian để vui chơi. 

Dù sao thì ngày mai cũng là cuối tuần. Lai Tư Anh đầu tiên ném cặp sách của mình lên, sau đó lẩm bẩm: "Có vẻ như mấy bộ phim truyền hình không phải là dối trá 100%. Hãy xem tôi có thể thể hiện kỹ năng của mình như thế nào." Sau phút cao hứng, cô nhảy lên. Hai tay ôm chặt đầu tường, ngay lúc cô đang định dùng sức leo lên, đột nhiên nghe thấy một giọng nam từ bên cạnh: “Cô còn chưa đủ khỏe, có thể nhảy lên được không?"

Thanh âm đột nhiên vang lên. Lai Tư Anh sửng sốt, chậm rãi quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, cô liền thở phào nhẹ nhõm sau khi nhìn kỹ hơn xác nhận đối phương cũng là học sinh. Ngôi trường chắc cũng sẽ có những học sinh như cô chứ?. Anh cũng là người muốn vượt tường và trốn học giống như mình đúng không?. 

“Chết tiệt, ca ca, bất ngờ lên tiếng như vậy có thể hù chết người a, cậu không biết sao?” Lai Tư Anh nửa người ở dưới nửa người treo trên tường nói không ra lời. 

“Tôi chỉ ân cần nhắc nhở cậu thôi.” 

“Nếu là thiện ý thì người tốt sẽ làm đến cùng, hãy đến đẩy tôi lên đi.” Lai Tư Anh chợt nghĩ, hình như mình không còn đủ sức để bám vào nữa vậy nên cô ấy cần có người đẩy cô lên. 

"Cô nhờ tôi giúp đỡ? Tôi sẽ được ích lợi gì?" 

Lại Tư Anh thật sự muốn đá chết hắn. Đáng tiếc, Lai Tư Anh thực sự mệt mỏi vì giữ tư thế này nên đành phải đáp lại anh một cách chiếu lệ: 

"Anh cũng muốn trốn học phải không? Vậy thì giúp tôi ra trước, sau đó mới bàn bạc lợi ích được không?" Vài giây sau, người đàn ông đẩy Lai Tư Anh mà không nói một lời, khiến cô chưa kịp chuẩn bị thì ngã xuống đất. 

"A... Mẹ kiếp, mông của tôi đau muốn chết..." Lai Tư Anh có chút khó khăn đứng dậy, dùng tay vỗ nhẹ bụi đất trên người, có chút phàn nàn nói. Sau đó, anh cũng nhảy xuống, không giống Lai Tư Anh, anh đứng ngay ngắn trên mặt đất. 

"Tại sao lúc anh đẩy mình tôi mà lại không nói gì? Nó khiến tôi chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã ngã trực tiếp ngã xuống đất. Nó rất bẩn thỉu hơn nữa nó thực sự khiến tôi đau muốn chết". Trong lúc nhất thời, thiếu niên nhàn nhã đi về phía Lai Tư Anh, lúc này Lai Tư Anh mới thực sự nhìn rõ dung mạo của hắn. Lai Tư Anh không khỏi cảm thán trong lòng: Thực ra anh ta cũng là một anh chàng đẹp trai... Xem ra trong trường này cũng có khá nhiều 'nam thần'... Khi anh nhìn thấy Lai Tư Anh  đang chăm chú nhìn mình, anh ta cười lớn, nói: 

"Nhìn cái gì?, Trên mặt tôi có gì bẩn à? Tại sao cô cứ nhìn chằm chằm vào tôi vậy?" 

"Tôi là học sinh năm cuối trung học." 

"Ồ... một học sinh cuối cấp trung học lại trốn học? Điều đó thật tuyệt vời." Lai Tư Anh cười ranh mãnh nói.

 Chàng trai mỉm cười đáp:

 “Ở tôi vẫn còn nhiều điều tuyệt vời lắm, cô có muốn làm quen với tôi từ từ không?” Lai Tư Anh không phải là một đứa trẻ mới bắt đầu yêu và đã gặp nhiều kiểu con trai khác nhau nên cô hiểu ngay ý của anh nên không chút do dự đáp: “Được rồi, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống và cùng tìm hiểu nhé?” Sau khi hai người đạt được thỏa thuận thành công, Lai Tư Anh dự định đưa anh đến chỗ của ELVA để 'giết thời gian' và tìm 'anh họ' của cô trên đường đi. 

ELVA là một hộp đêm kiểu quán bar, chế độ kinh doanh trước mười giờ không khác nhiều so với các quán bar thông thường. Sau mười giờ, chế độ sàn nhảy sẽ được bật một phong cách hộp đêm. Quán này khá nổi tiếng trong các hộp đêm, bởi vì phần lớn người đến đây là giới trẻ, giá cả tương đối rẻ và hợp lý, sẽ không phải là gánh nặng lớn đối với những người không có nhiều tiền uống một ly đi. 

Vì vậy, những người trong quán bar này khá bắt mắt, và hộp đêm này được mở bởi Dạ Cẩm Mặc, một tay xã hội đen mà Lai Tư Anh tình cờ gặp cách đây một năm. Có lẽ mọi người sẽ nghĩ rằng cái tên này thực sự rất hay vậy mà lại là một tay xã hội đen? Lai Tư Anh ban đầu cũng rất ngạc nhiên về điều này, nhưng sự thật thì anh ta là một trong những tên xã hội đen trẻ tuổi và phù phiếm, rất nổi tiếng trong thế giới ngầm.

 Tuy nhiên Dạ Cẩm Mặc vốn là một thế hệ giàu có không nhưng mấy nổi tiếng. Điều kiện gia đình anh không bằng những ông lớn khác nhưng vẫn khá hơn nhiều so với những gia đình khá giả bình thường. Chỉ là anh không thích sống phụ thuộc vào bố nên đã ra ngoài khám phá thế giới. Vì còn trẻ và ham chơi nên anh đã làm rất nhiều điều khiến gia đình phải khiếp sợ. 

Giống như lần anh gặp Lai Tư Anh một năm trước, hắn vô tình bị đánh, trời nhiều mây đến nỗi suýt nữa không nhìn thấy mặt trời. Thật trùng hợp, Lai Tư Anh tình cờ đi ngang qua và gặp anh ta nằm trên mặt đất đầy máu cùng với một vài người rõ ràng là xã hội đen ở các con phố và ngõ hẻm. Không nói gì, cô gọi cảnh sát trước, sau đó lấy ra một con dao lao rồi lao đến. 

Cảnh tượng đó thực sự khó quên đối với Dạ Cẩm Mặc. Anh chưa bao giờ tưởng tượng rằng người cứu mình lại là một cô gái, cô ấy lại dũng cảm đến mức dám dùng một tay chĩa dao vào bọn xã hội đen. Thực tế, Lai Tư Anh thậm chí khá sợ hãi nhưng lúc đó cô thực sự không thể làm gì khác hơn là cứu anh. May mắn thay, xe cảnh sát đã nhanh chóng đến nếu không hậu quả sẽ rất thảm khốc. 

Từ đó trở đi, Dạ Cẩm Mặc mở hộp đêm này và cũng nhận Lai Tư Anh là "em gái" của mình. Đây chính là lý do khiến Lai Tư Anh ngỗ nghịch như vậy bởi vì sau lưng cô có người chống lưng. Tuy vậy, anh ta thực sự là một người đàn ông giàu có và đẹp trai, mỗi lần Lai Tư Anh đến ELVA tìm anh đều thấy rất nhiều mỹ nhân "hỗn loạn" đang vây quanh anh ta. 

Kể từ khi Lai Tư Anh quen anh, cô thường đến chỗ anh để giết thời gian mỗi khi trốn học, hoặc làm việc bán thời gian ở đó với tư cách ca sĩ nội trú vào buổi tối. Cô có thể kiếm được hơn 500 đô la trong 2 giờ mỗi ngày, chưa kể đối với một người yêu thích ca hát thì đây có thể coi là chuyện 'đôi bên cùng có lợi' nên tất nhiên cô sẽ rất vui khi được làm điều đó.
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp