Thanh xuân tươi đẹp

Chương 2: Bạn học mới


1 tháng

trướctiếp

- Lớp10-11-

Sau khi tiếng chuông vào lớp vang lên, tiếng ồn ào trong lớp bỗng trở nên yên tĩnh hơn, nhiều học sinh trở về chỗ ngồi chờ giáo viên chủ nhiệm đến. Vì là ngày đầu tiên đến trường nên giáo viên chủ nhiệm về cơ bản là người nắm tình hình chung của từng lớp một, chào hỏi mọi người và thông báo cho mọi người về phương hướng học tập sau này. 

Lúc này, một cô gái trẻ xinh đẹp bước vào cửa, trên tay cầm hai cuốn sách, đúng như tên gọi, cô là giáo viên chủ nhiệm lớp 10-11: "Các em thân mến, dạo này các em thế nào? Sau kỳ nghỉ hè, các bạn có nhớ bạn bè, cô giáo không? Haha, các cô giáo nhớ các em nhiều lắm!" Mọi người đều gọi cô là cô giáo Tiểu Lam, cô luôn thích trò chuyện và giảng dạy với các em học sinh trong lớp theo cách vui vẻ và thoải mái nhất cho nên cô dễ hòa đồng hơn với học sinh và mọi người cũng không ngại hòa hợp với giáo viên.

“Đúng vậy, bọn em đương nhiên là nhớ cô rồi, Tiểu Lam lão sư”. 

"Cô thật sự rất dễ mến, chúng em làm sao có thể không nhớ cô chứ, haha." Một người trong lớp nhiệt tình nói đùa. 

"Ồ, có thật không? Em không sợ cô sẽ yêu cầu em làm đề thi toán điên cuồng sao? Hahaha..." Cô giáo Tiểu Lam dạy môn toán là môn toán. 

“Đương nhiên là sợ, nhưng chỉ cần không phải viết đề thi…” Nam sinh sợ nhất viết đề thi môn toán lên bảng nói.

 "Các em nói nhiều quá..." Cô Tiểu Lam bất đắc dĩ cười, sau đó nói tiếp: "Đúng rồi, hôm nay lớp chúng ta có hai học sinh mới chuyển đến, hiện tại chúng ta hãy nhiệt liệt chào đón các bạn" 

Sau đó, cô Tiểu Lam mời hai học sinh chuyển trường vào lớp, hai học sinh đang đợi ngoài cửa nghe vậy bước vào. Lúc này, Lai Tư Anh cùng một nam sinh khác cùng lúc bước vào bục lớp học, vừa xuất hiện, bầu không khí bỗng trở nên sôi nổi, đặc biệt là các bạn nữ trong lớp không khỏi hét lên. Đương nhiên, hiệu ứng nữ thần điên cuồng như vậy chắc chắn không phải do Lai Tư Anh gây ra, nên có thể hình dung là do chàng trai bên cạnh cô gây ra. 

"Có vẻ như không khí của mọi người khá sôi nổi, vậy hãy để hai học sinh mới giới thiệu ngắn gọn về mình nhé." 

Cô giáo Tiểu Lam thấy các học sinh nữ trong lớp nhiệt tình như vậy liền để nam sinh giới thiệu trước. 

"Tên tôi là Cố Trạch Thần." 

Một chàng trai đạt được nhiều giải thưởng và cuộc thi về kỹ năng piano khi tham gia một số cuộc thi ở nước ngoài và giành được học bổng cao trong suốt ba năm trung học cơ sở. Ngoài ra, khi đang học năm thứ 3 trung học cơ sở(lớp 9. Hệ thống giáo dục Trung Quốc gồm có 6 lớp tiểu học, 3 lớp trung học cơ sở và 3 lớp trung học ngoài ra còn có cao đẳng 2-3 năm và đại học 4-5 năm), anh đã đến một nhạc viện nước ngoài để học vài tháng với tư cách là học sinh trao đổi, điều này khiến anh khá nổi tiếng. 

Nhưng tất nhiên cũng chính vì vẻ ngoài điển trai và kỹ năng chơi piano tuyệt vời của anh đã mê hoặc nhiều cô gái, tất cả đều bị anh mê hoặc bởi nụ cười quyến rũ đặc trưng của anh sau mỗi lần chơi piano, khiến nhiều người gọi anh với cái tên là “Hoàng tử Piano." Sau đó, Tư Anh nghe thấy một đám người trong lớp bắt đầu bàn tán: 

"Thật sự là Cố Trạch Thần". "Ôi chúa ơi, anh ấy thực sự đã chuyển đến trường của chúng ta và còn học cùng một  lớp với chúng ta, ahhhhhh......." 

"Tôi không thể tin được, không ngờ hồi cấp ba tôi thực sự học cùng trường với Cố Trạch Thần và lại còn học cùng lớp. Bây giờ tôi thực sự muốn khoe khoang điều này với mọi người!” 

“Nhìn xem, ngoài đời anh ấy có vẻ đẹp trai hơn nhiều, trước đây tôi chỉ thấy tin tức về anh ấy trên TV hoặc trên mạng nhưng tôi không ngờ bây giờ tôi thực sự nhìn thấy anh ấy ngoài đời và trong cùng lớp, trái tim tôi thực sự muốn vỡ tung ra..."

 ....... Lai Tư Anh nghĩ thầm: "tsk tsk tsk, hóa ra anh ấy là hoàng tử piano. Chẳng trách mình luôn cảm thấy rất quen thuộc khi nhìn thấy anh ấy, hình như mình đã nhìn thấy ở đâu đó". Lai Tư Anh mặc dù không thích đọc tin tức thời sự hay theo dõi một số chương trình ca nhạc cổ điển, nhưng thỉnh thoảng cô ấy sẽ nhìn thấy thông báo đẩy khi lướt weibo, cho nên đối với anh, cô ấy nhìn chung vẫn rất quen thuộc. Anh chàng đẹp trai này Lai Tư Anh có để ý một chút nên sẽ có ấn tượng nhất định. 

Tuy nhiên, cảnh tượng này bây giờ quá cường điệu, trông giống như một cuộc gặp gỡ của với những người nổi tiếng. Cô chỉ muốn nói rằng so với anh ấy trong video trực tuyến Lai Tư Anh thực sự cảm thấy anh ấy trông khá xa cách. 

Nếu không phải thoạt nhìn anh ấy trông rất ngầu, không gây rối và hoang dã thì điều anh ấy mang lại cho mọi người chính là cảm giác. ..dùng từ hiện đại để miêu tả nó là: kiệm lời. Khi Lai Tư Anh bước ra khỏi văn phòng học vụ, anh đã phớt lờ cô khi cô đang nói chuyện với anh, đó là lý do Lai Tư Anh lại có tấn tượng với anh như vậy.

 Ngoài ra, lúc giới thiệu bản thân trên bục giảng lúc này, anh ấy có thái độ rất lạnh lùng, không thích cười mà lại kiệm lời, điều này càng khiến Lai Tư Anh càng cảm thấy anh chàng này sao lại kiêu ngạo như vậy?! Chỉ nhìn thôi cũng muốn cởi sạch quần áo của anh ấy ra để xem anh còn cố giả vờ hay không! Thật là nhàm chán. 

Nhưng tại sao một sinh viên piano lại đột nhiên chuyển sang học chuyên ngành và tham gia lớp học ở đây? Lai Tư Anh không nghĩ nhiều về chuyện đó, dù sao đó cũng không phải việc của cô. Sau đó, sau khi giới thiệu xong bản thân, anh lịch sự lùi lại và ra hiệu cho Lai Tư Anh rằng cô có thể bắt đầu. Tiếp theo, Lai Tư Anh chỉ nói ngắn gọn: 

"Tên tôi là Lai Tư Anh, sau này xin mọi người hãy giúp đỡ tôi thật nhiều!" Cô không quá quan tâm đến hình thức này, bạn chỉ cần nói với người khác về tên của mình, mọi người có thể sẽ nhớ nhưng người khác có thể không muốn biết về hoàn cảnh của bạn dù bạn có nói bao nhiêu đi chăng nữa. Dù sao thì ngày tháng cũng còn dài và người khác sẽ biết tất cả mọi thứ về bạn, ai tốt ai xấu sẽ rõ ràng.

Cô nói xong, một số bạn nam trong lớp đều hét lên nhiệt tình bộc lộ sự hào hứng và thích thú. Cuối cùng thì trong lớp cũng có một bạn xinh xắn nhất, ở đây không phải không có các cô gái ưa nhìn nhưng có rất ít bạn nổi bật như Lai Tư Anh. 

Tất nhiên, những bạn nam đó cũng đang bước vào độ tuổi thanh xuân thích trêu chọc. Tuy nhiên, vẫn có một số học sinh giỏi thờ ơ với cô, dù sao ở giai đoạn này, họ cơ bản chỉ nghĩ cách giải quyết các câu hỏi nếu bị phân tâm bởi những việc khác, điểm số của họ có thể bị ảnh hưởng. 

Lai Tư Anh đương nhiên không phải người mới, đại khái còn có thể hiểu được trong lớp học sinh có ý nghĩ gì về cô, nhưng cô dù sao cũng không có quá chú ý tới, mục tiêu hiện tại của cô là: "Tôi sẽ không xúc phạm người khác trừ khi họ xúc phạm tôi." 

Cô biết những khó khăn của bố nên cô hứa sẽ cố gắng hết sức để đi đúng hướng cho đến khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc. 

"Được rồi, các em trước tiên ngồi vào hai ghế trống ở hàng cuối cùng. Sau kỳ thi hàng tháng, các ghế sẽ được phân bổ lại theo bảng điểm. Hiện tại hãy sắp xếp như vậy nhé." 

Cả hai đều nói: "Vâng!" Sau đó, Cố Trạch Thần đi tới trước, Lai Tư Anh cũng phải chậm rãi đi theo hắn, chờ hắn chọn địa điểm thì cô mới chọn. Cố Trạch Thần lựa chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ và ngồi xuống, vì vậy Lai Tư Anh phải ngồi cạnh anh bên trái là lối đi giữa hai tổ. Không ngờ rằng cô lại trở thành bạn cùng bàn với anh. Đối mặt với những ánh mắt ghen tị xung quanh, Lai Tư Anh chỉ nhìn họ với nụ cười nửa miệng. 

Tuy nhiên, ngay khi Lai Tư Anh chuẩn bị ngồi xuống, cô nhận thấy Cố Trạch Thần vô tình ngẩng đầu lên nhìn cô, trong mắt anh ta hiện lên một tia khinh thường, nhưng cũng không rõ ràng mà chỉ thoáng qua. Điều này cũng không làm cô bận tâm lắm, có rất nhiều người không thích cô nên cô cũng quen rồi. Chẳng mấy chốc, buổi học kéo dài 45 phút đã kết thúc trong tiếng cười. Lai Tư Anh đi đến hành lang bên ngoài lớp học, chống tay lên lan can nhìn khung cảnh phía xa. Lúc này, cô gái lúc sáng vô tình đụng phải Lai Tư Anh đột nhiên đi về phía cô. 

"Bạn học Lai Tư Anh." 

Cô gái nhẹ nhàng gọi cô. "Sao vậy?" Lai Tư Anh nghi hoặc nhìn cô hỏi. "Ừ, thật trùng hợp. Thì ra cậu là học sinh chuyển trường của lớp chúng tớ! Xem ra chúng ta có duyên lắm rồi..." Cô gái mỉm cười nói. 

Lại Tư Anh vẻ mặt hiểu ra gật đầu, nhún nhún vai đáp: "Ồ, thật là trùng hợp. Vừa rồi tôi không để ý đến cậu, xin lỗi..." Cô gái hiển nhiên có chút xấu hổ, nhưng vẫn tiếp tục nói. Cô gái mỉm cười nói: "Xin chào, tôi tên là Sở Anh Anh. 

Rất vui được gặp bạn. Từ bây giờ chúng ta sẽ là bạn cùng lớp. Mình hy vọng có thể trở thành bạn tốt với cậu." "Này, bạn có biết tại sao mình lại chuyển sang trường khác không? Bởi vì tôi đánh nhau nên bị yêu cầu đuổi học." Lai Tư Anh nhìn cô với nụ cười trên môi và nói, mặc dù cô chỉ giả vờ cười. Thấy Sở Anh Anh không lên tiếng, cô tiếp tục cười lạnh:

 “Cậu không biết ý tứ gì sao? Ý là tôi là học sinh kém, cậu quá giỏi, gần gũi quá cũng không phải chuyện tốt. Làm bạn với mình, tôi sợ cậu chịu không nổi. Và nghe này, tôi chỉ muốn làm bạn với những người có ích cho tôi, còn cậu thì không. Cậu không có ích gì cho tôi cả, cho nên giữa chúng ta không có cái gì gọi là bạn bè, cậu có rõ không?" 

Sở Anh Anh nghe xong lời nói của cô thực sự sửng sốt, nhất thời không biết nên nói cái gì.  Đối với Lai Tư Anh, bạn bè là lợi dụng lẫn nhau. Nếu không có giá trị sử dụng thì đó là loại bạn bè gì ! Cô đã từng trao đi cả trái tim thế nên chỉ có cô mới biết rõ nhất kết quả sẽ như thế nào. Từ đó trở đi, cô quyết định không bao giờ trao đi sự chân thành của mình, dù là tình bạn hay tình yêu. Khi thấy cô gái không nói nữa, cô tưởng cô ấy biết cách bỏ cuộc khi gặp khó khăn. 

Ai biết rằng ngay khi Lai Tư Anh chuẩn bị rời đi, cô ấy đã nhìn Lai Tư Anh một cách nghiêm túc và nói tiếp: “Nhìn xem, cả hai chúng ta đều như vậy. Tên có... Không phải ngẫu nhiên mà chúng ta có từ "Anh" sao? Có lẽ đây là số phận của hai chúng ta!" "Không biết bạn đang nghĩ cái gì vậy? Điều gì thu hút bạn? Hay bạn thực sự là một người đồng tính nữ? Lai Tư Anh trả lời một cách mỉa mai: “Tôi biết tôi có dáng người khá đẹp, và đó không phải là tội ác cô thích tôi, nhưng cô gái ơi, cô thật sự chỉ có hứng thú với đàn ông thôi!” 

"Mình không…” Cô gái lập tức cúi đầu, như một đứa trẻ vừa làm sai chuyện gì đó. "Vậy tại sao lúc này cô lại theo dõi tôi?" Lai Tư Anh trợn mắt vô số lần: "Nói trắng ra, tôi và cậu đến từ hai thế giới khác nhau. Sở thích của tôi là hút thuốc, uống rượu và đánh nhau. Tôi không thích  trả lời câu hỏi và học tập như bạn. Bạn có muốn làm bạn với tôi không? Haha, tôi nghĩ bạn sẽ không thể chấp nhận chuyện này." 

"Ừ, tôi là một cô gái hư hỏng, ăn chơi, chúng ta sẽ không thể trở thành cái gọi là "bạn bè." Lai Tư Anh xoay người đi về phía cầu thang Sở Anh Anh tựa hồ còn tiếp tục nói cái gì đó nhưng Lai Tư Anh lại không nghe thấy. Cả hai đều có cùng tên Anh nhưng họ lại khác nhau. Cô biết rằng Sở Anh Anh là đứa trẻ ngoan còn cô chỉ là đứa trẻ hư vì vậy nên cô không muốn có bất cứ liên quan gì đến cô ấy cả.
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp