Giang Châu xuống cầu thang, đi thẳng ra ngoài viện, mua ba bát mì.

Thời đại này không có hộp nhựa hay là túi bóng.

Ông chủ quán cũng cực kỳ dễ chịu, trực tiếp đưa một cái khay cho Giang Chu, kêu hắn cứ bưng ba tô mì trở lại nhà khách, ngày mai đưa trả lại mình là được.

Bảy hào một bát mì, rất nhiều thịt bò viên cùng một lớp váng dầu dày.

Thật sự chất lượng!

Giang Châu bưng khay mì trở lại nhà khách.

Một gia đình bốn người có thể ăn no nê.

Ở thời đại này tivi không phổ biến, đó là một thứ xa xỉ.

Đoàn Đoàn Viên Viên ăn xong, chơi đùa cùng Liễu Mộng Ly trên giường một hồi liền cảm thấy buồn ngủ.

Liễu Mộng Ly tắm cho hai đứa trẻ rồi vỗ nhẹ cho chúng chìm vào giấc ngủ.

Bây giờ có lẽ đã khoảng hơn chín giờ.

Giang Châu và Liễu Mộng Ly thay nhau tắm rửa.

Giang Châu đi ra, thấy đang Liễu Mộng Ly ngồi ở bên giường nhìn hắn.

Lúc này hắn mới nhận ra rằng có một điều nghiêm trọng xảy ra.

Trong cái phòng này.

Chỉ có một cái giường.

Ghế sofa cũng chỉ cho một người nằm.

Một mét có năm cái giường.

Hắn ngủ ở đâu bây giờ?

Thời đại này đều là nền xi măng, hắn không thể ngủ trực tiếp trên đó được.

Không thì không chừng hắn sẽ phải đi viện vào ngày mai đấy.

Giang Châu có chút xấu hổ.

Hắn lấy khăn lau ướt đầu, thấy Liễu Mộng Ly đang nhìn mình, thân thể nhỏ bé của hắn hiện lên vẻ căng thẳng rõ ràng.

Hắn nở nụ cười, chỉ vào ghế sô pha và nói: "Buổi tối anh ngồi ngủ là được. Em ngủ trên giường với con đi. Giường này nhỏ quá. Nếu anh cũng ngủ trên đó thì chắc không chen lấn nổi đâu. "

Một mét rưỡi.

Gia đình bốn người.

Chắc chắn là phải ở cùng nhau.

Liễu Mộng Ly không nói gì.

Đôi mắt hạnh nhân của nàng nhìn Giang Châu, đủ loại suy nghĩ hiện lên trong đầu.

Thực ra.

Trước đây cô thực sự không thích Giang Châu.

Lý do cô uống say lần đó là bởi vì đang cực kỳ cao hứng khi biết tin trở về quê hương, không kiềm được uống quá chén.

Về sau cũng không biết chuyện gì xảy ra, cứ như vậy mơ mơ hồ hồ ngủ với Giang Châu.

Khi mở mắt ra, cô biết rằng đời mình đã xong rồi.

Sau khi khóc nguyên một ngày, cô lau nước mắt, sẵn sàng làm lại.

Liễu Mộng Ly cũng không phải là một cô gái mang tư tưởng truyền thống thời phong kiến.

Quan hệ là quan hệ, nàng cũng không thể tìm đến cái chết phải không?

Cô cũng chỉ mong là không có thai.

Thế nhưng…bụng cô mỗi ngày một to, nếu không ở với Giang Châu, cô sẽ bị phán xét vì tội lăng loàn.

Không chỉ Giang Châu phải ăn kẹo đồng mà thanh danh cả đời của nàng cũng bị hủy hoại.

Đặc biệt là đứa trẻ trong bụng, sẽ bị coi thường ngay khi vừa ra đời.

Điều này chính là thứ Liễu Mộng Ly không thể chịu đựng được.

Sau đó.

Cô và Giang Châu đến huyện, dưới sự làm chứng của trưởng thôn Trường Giang Bảo, để huyện làm cho một cái giấy chứng nhận.

Hai người họ coi như là đã thành vợ chồng.

Về sau, sau khi kết hôn, Giang Châu mới bộc lộ bản chất bất cần đời và bạo lực.

Lang thang không về nhà, không chịu được bất kỳ đả kích nào.

Liễu Mộng Ly càng lúc càng tuyệt vọng.

Ý muốn của cô lúc đó, chỉ là nuôi được hai đứa con lên người.

Chỉ là, cô hiển nhiên đã đánh giá quá cao khả năng của mình.

Việc nuôi dạy con khó hơn nhiều so với những gì cô tưởng tượng.

Sự đau khổ đấy, khó có thể diễn tả ra trên giấy được.

Mà bây giờ...

Liễu Mộng Ly ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Giang Châu.

Trong những ngày này, Giang Châu đã thay đổi, cô có thể nhìn thấy rõ ràng.

Trong lòng cô sáng ngời.

Nhìn người, cần phải dùng tâm.

Chỉ thấy Giang Châu thản nhiên lấy một bộ quần áo, hắn thật sự chuẩn bị ngủ trên ghế sô pha.

Ghế sô pha làm bằng gỗ, trên đó chỉ có một chút đệm bông, một người to lớn như hắn, co tay quắp chân, làm sao có thể cảm thấy dễ chịu được?

"Cái đó……"

Liễu Mộng Ly không nhịn được liền lên tiếng.

"Chuyện gì vậy?"

Giang Châu ngẩng đầu nhìn cô.

"Anh lên đây ngủ đi."

Liễu Mộng Ly dừng lại một chút rồi nói.

Cô quay đầu, không nhìn Giang Châu, nghiêng mình sang một bên, gắng sức dời hai tiểu bảo bối nép sang bên cạnh, để dành ra một chỗ trống.

"Lách vào đây, ngày mai còn phải dậy sớm, giờ trời còn hơi lạnh. Nếu mà ốm ra đấy cũng không đáng."

Giang Châu không nói gì thêm.

Hắn nhìn về phía Liễu Mộng Ly.

Chỉ thấy vành tai của nàng đỏ ửng đến mức sắp chảy ra máu.

Ánh sáng màu cam từ ngọn đèn phủ xuống hàng mi dài của cô, làm cô thấy nhột nhột.

"Anh có lên hay không?"

Cho dù Liễu Mộng Ly cúi đầu xuống, cô cũng biết Giang Châu đang nhìn mình.

Cô thu mình vào chăn, tránh tầm mắt của Giang Châu.

"Có lên không, tui tắt đèn bây giờ."

Giọng điệu này.

Nếu Giang Châu mà không lên, cô sẽ cảm thấy có chút tức giận.

Anh vui vẻ cười đến toe toét.

"Lên, lên!"

Có giường để ngủ, hắn mà không ngủ thì thật là ngu ngốc!

Chân tay Giang Châu có chút chập choạng, cũng leo lên giường.

Chỉ là hai tiểu bảo bối cũng không ngủ được tốt lắm, mê mê man man, lật qua lật lại, cái chân trực tiếp đạp vào bụng Giang Châu.

Giang Châu: "..."

Ai.

Hai con thỏ nhỏ này!

Hắn yên lặng xê ra bên ngoài.

Động tĩnh cũng không lớn, nhưng Liễu Mộng Ly vẫn cảm nhận được.

Cô căn bản cũng không ngủ.

"Viên Viên đá anh à?"

Liễu Mộng Ly hỏi.

Liễu Mộng Ly biết rõ cái tướng ngủ hai đứa con của mình.

Đoàn Đoàn là chị, khá là đoan trang chững chạc, lúc ngủ cũng thật thà.

Khi ngủ thì nằm thẳng người, sáng ra mở chăn bông ra thấy vẫn nằm thẳng.

Viên Viên thì không khá lắm.

Tiểu gia hỏa này…

Ngủ thì lộn xộn, thích ưỡn người, thỉnh thoảng lật người lại đạp chăn bông ra.

Liễu Mộng Ly không biết mình đã thức dậy bao nhiêu lần trong đêm.

Lúc này Giang Châu đang ngủ cùng cô trên một cái giường, cô cũng không ngon giấc được.

Ngay khi Giang Châu vừa cử động, cô đã tỉnh dậy.

Cô vươn tay ra, theo bản năng sờ soạng một hồi, muốn bế tiểu bảo bối qua đây.

Cơ mà……

Cánh tay của của cô khi duỗi ra.

Lại sờ thẳng vào ngực Giang Chu.

Cứng cỏi, có một chút dẻo dai.

Giang Châu lập tức căng thẳng!

"Vợ... em muốn sờ cái gì vậy?"

Hắn không nhớ rõ đã bao lâu rồi hắn chưa chạm qua nữ nhân.

Giang Châu cũng là một người đàn ông bình thường.

Nhất là khi trùng sinh lại, thấy Liễu Mộng Ly, thấy nàng càng lúc càng hiểu tâm ý của mình.

Người phụ nữ hắn thích chạm vào hắn lúc nửa đêm.

Nếu hắn mà không có tưởng tượng gì, thì mới là có vấn đề!

Đầu ngón tay của Liễu Mộng Ly như bị lửa đốt.

Lập tức rụt tay trở lại.

"Tui, tui ôm Viên Thâm qua."

Cô khựng lại, có chút lắp bắp.

Liễu Mộng Ly, người luôn tỏ ra bình tĩnh, giờ cũng có chút bối rối.

Cô kéo Viên Viên đến cạnh mình, sau đó giả vờ bình tĩnh thu tay về.

"Ngủ đi."

Cô nói.

Giang Châu: "..."

Được đấy.

Sờ soạng xong lại không chịu trách nhiệm à!

Cơ mà, hắn có thể làm gì khác đây?

Giang Châu thở dài, yên lặng nhắm mắt lại, trong đầu bắt đầu đếm cừu.

………………

Cũng may, sau một ngày dài chạy khắp nơi, Giang Châu và Liễu Mộng Ly đều đã chìm vào giấc ngủ.

Trời vừa hửng sáng, đồng hồ sinh học trong cơ thể khiến Giang Châu mở mắt.

Hắn rời giường, tắm rửa sơ qua rồi đi mua đồ ăn sáng cho mấy mẹ con.

Vẫn là sạp hàng đó, ba bát tô rỗng từ hôm qua được bỏ xuống rồi lại mang về thêm ba bát tô mì nữa.

Sau khi cả gia đình bốn người ăn xong, Giang Châu đưa ba người ra khỏi phòng, sau đó đến bệnh viện.

Phẫu thuật lúc tám giờ.

Mặc dù Giang Phúc Quốc nói rằng ông không căng thẳng chút nào, nhưng tay chân của ông vẫn lạnh buốt.

Đôi mắt Tề Ái Phân đỏ hoe, bà lấy mu bàn tay lau nước mắt, hết lần này đến lần khác cầu xin bác sĩ cứu chữa cho ông...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play