Giang Châu lại chia ra múc một chén cho Tề Ái Phân cùng Giang Minh.
"Em đi giao tiền giải phẫu trước, anh, tối hôm nay còn phải khổ cực anh chăm sóc ba mẹ, ngày mai em tới nữa."
Không phải Giang Châu không muốn ở lại.
Mà là vào thời đại này, ở nhà khách là một việc khá phiền phức.
Đi đến nhà khách quá khuya, người ta không cho ở.
Giang Châu quyết định tiên nộp viện phí trước, sau đó sáng sớm ngày mai tới nữa.
Giang Phúc Quốc nhận bánh chẻo không nói chuyện.
Luôn cảm thấy lời vừa rồi dường như có gì đó là lạ.
Ông ăn xong một cái bánh chẻo mới nhận ra.
Chờ đã?!
Giang Châu mới vừa nói, đi nộp viện phí?!
Lúc này Giang Minh mới hoàn hoàn.
Anh thở hổn hển đứng lên từ dưới đất.
Con mắt trừng lớn, nhìn chằm chằm Giang Châu, môi có hơi run rẩy.
"Chú gom đủ tiền rồi?"
Giang Minh mấp máy môi: "1600 tệ, chú có chưa?"
Trong túi của mình vẫn còn lại một ít.
Tiền giải phẫu, xế chiều hôm nay mình đã hỏi, 1932 tệ 6 hào.
Giao đủ mới có thể làm giải phẫu.
Giang Minh buồn bực đi qua đi lại ở trong hành lang không biết bao nhiêu vòng.
Tuy rằng trong lòng anh hết lần này tới lần khác nói với chính mình, Giang Châu đang kiếm tiền, 2,000 tệ, chắc chắn gom đủ.
Thế nhưng, vừa nghĩ đây chính là số tiền 2,000 tệ lận!
Coi như là buôn may bán đắt, đâu ra kiếm nhanh như vậy?
Lúc này thấy Giang Châu mang nào là bánh chẻo nào là mứt táo qua.
Giang Minh sững sờ không dám mở miệng hỏi chuyện tiền giải phẫu!
Tề Ái Phân cũng choáng váng đờ đẫn. Kinh ngạc đứng ở tại chỗ, mắt nhìn Giang Châu, cứ tưởng lỗ tai mình có vấn đề!
Nộp tiền giải phẫu!
Con út của bà, mới vừa nói phải nộp tiền giải phẫu?!
Chân của chồng bà, được cứu rồi?!
"Dạ, hai ngày này may mắn, trời không mưa, lươn thu cũng nhiều, em lại mua thêm một chiếc xe lừa."
Giang Châu cười nói: "Anh, mẹ, ba, ba người yên tâm đi."
"Ngày mai phẫu thuật ổn định, nên uống thuốc thì uống thuốc, nên ngủ thì ngủ một chút, đợi khoẻ rồi hẵng nói."
Nước mắt của Tề Ái Phân lại rơi như mưa.
Bà gạt đi nước mắt, một tay cầm bánh chẻo, vừa cảm động lại vui mừng.
Hic hic.
Được cứu rồi.
Chân của chồng mình được cứu rồi!
Đây chính là con trai mình bỏ tiền!
Có tiền đồ thật nha!
Con trai của Tề Ái Phân bà, có tiền đồ!
Sắc trời lúc này đã khá u ám.
Nếu như Giang Châu còn không mang theo Liễu Mộng Ly đến nhà khách ở, chậm một chút nữa, sẽ bị người ta tố cáo.
Cô nam quả nữ, vào thời đại này nắm tay thôi cũng có thể bị xử thành tội lưu manh.
Nghiêm trọng một chút, cũng có thể ăn kẹo đồng.
Giang Châu tạm biệt ba mẹ và anh, đi nộp phí phẫu thuật, sau đó mới mang theo Liễu Mộng Ly cùng hai cô con gái bé bỏng rời bệnh viện.
Giang Châu vừa đi, Tề Ái Phân bèn khóc nức nở thành tiếng.
Bà khổ quá.
Nhìn đống bánh chẻo trong chậu tráng men trắng bóng, và mứt táo cùng đường đỏ đặt đầu giường.
Bà bỗng nhiên có một loại cảm giác mình khổ tẫn cam lai.
Giang Phúc Quốc ăn bánh chẻo, mắng: "Ăn cũng không chận nổi miệng của bà, vui vẻ cũng khóc khổ cũng khóc, con trai của tui có tiền đồ, cầm tiền tới chữa chân cho tui! Chuyện tốt như vậy, sao bà lại khóc như tui đã tàn phế?!"
Giang Minh cũng xoa dịu nói: "Mẹ, đừng khóc, chân của ba được cứu rồi, ngày mai chúng ta làm phẫu thuật, làm xong giải phẫu thì về nhà!"
Tề Ái Phân vươn tay lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Đúng, về nhà! Về nhà!"
~~~
Giang Châu mang theo Liễu Mộng Ly, thẳng đến nhà khách bên cạnh bệnh viện.
Vào thời đại này, ở nhà khách thật sự là một việc cần kỹ năng.
Vào thời đại này, quốc gia phạt nặng tội quan hệ bất chính.
Một khi bị phát hiện không phải là quan hệ vợ chồng ở nhà khách, đây tuyệt đối là bị mang đi tra hỏi dài dài.
Đến lúc đó, còn phải đưa các loại giấy tờ chứng minh thân phận.
Vô cùng phiền toái.
Nhà khách do bệnh viện điều hành.
Treo biển ghi "Nhà khách bệnh viện Phí Thành".
Sau khi Giang Châu cùng Mộng Ly đi vào thời, chỉ có một nhân viên lễ tân đứng ở phía sau quầy.
"Chứng minh thân phận, chứng minh vợ chồng, còn có bản hộ tịch của trẻ con."
Giọng nói của nhân viên lễ tân lạnh như băng.
Liễu Mộng Ly sửng sốt.
Cô chưa từng ở nhà khách, không biết lại cần nhiều giấy tờ chứng minh như vậy.
Đang chuẩn bị mở miệng hỏi, thì đã thấy Giang Châu từ trong balo màu xanh quân đội mang theo bên người, lấy ra mấy tờ giấy.
Hắn nghiêm chỉnh đưa mấy tờ giấy tới, nói: "Đồng chí, đây là giấy tờ chứng mình của chúng ta, mời xem, chúng ta muốn thuê một căn phòng."
Liễu Mộng Ly chưa từng ở qua nhà khách.
Thế nhưng, đời trước Giang Châu từng ở.
Vào những năm này, ra ngoài buôn bán không dễ dàng như vậy.
Các loại chứng minh đều phải đầy đủ hết mới được.
Nếu không, một khi bị tra, đó chính là đầu cơ trục lợi, nắm đuôi của tư bản chủ nghĩa, sẽ bị bóc lịch.
Vì vậy, lúc Giang Châu ra ngoài, đều mang theo đủ các loại giấy tờ chứng minh.
Đặt gọn gàng ở trong ba lô!
Nữ nhân viên lễ tân nhà khách xem xét cẩn thận, sau đó từ trong chuỗi chìa khóa treo trên tường lấy xuống một cái chìa khóa.
"Lầu hai 201, một buổi tối 2 tệ, nộp tiền trước."
Vào thời đại này, nhân viên lễ tân đều là công chức ăn nhà cơm nước.
Thái độ lạnh như băng, không ưa nổi, so với thái độ nhiệt tình của phục vụ viên ở hậu thế thì đừng có so sánh chi thêm buồn.
Giang Châu cũng không tính toán.
Móc ra 2 tệ, đưa tới, cầm lấy chìa khoá từ trong tay của lễ tân.
Hắn ôm Viên Viên lên lầu.
Liễu Mộng Ly cũng bồng Đoàn Đoàn đi lên.
Đi thẳng tới 201, là một căn phòng ở cuối hành lang.
Mở rộng cửa, đi vào, đập vào mắt chính là hoàn cảnh nhà khách quen thuộc.
Tuy nói không tính là bẩn loạn, nhưng không thể nào so sánh được với hậu thế, chỉ có gia cụ đơn giản cùng giường, cùng với toilet ngồi xổm đơn sơ nhất.
Con nít ăn nhanh đói cũng nhanh.
Lúc ở bệnh viện thời Tề Ái Phân cho hai bé thịt kho tàu cũng chưa ăn nữa, lúc này đói bụng đến mức kêu òng ọc.
Đoàn Đoàn vươn tay, đáng thương nhìn Giang Châu.
Viên Viên cũng nuốt nước bọt liên tục, không nói lời nào, cọ khuôn mặt nhỏ nhắn vào ống quần của hắn.
Giang Châu bật cười.
Ngồi xổm người xuống, nhéo nhéo gương mặt của hai cô con gái bé bỏng.
"Sao vậy? Đói bụng rồi à?"
Đoàn Đoàn gật đầu.
Xoa xoa cái bụng nhỏ của mình.
"Ba ba, sờ sờ, đói, đói."
Ủy khuất.
Quá ủy khuất.
Đoàn Đoàn đói bụng, muốn ăn cơm ăn cơm cơm thật nhiều.
Viên Viên hít mũi hít mũi, cũng nháy mắt, nhìn nhìn Giang Châu, ỏn a ỏn ẻn mở miệng.
"Ba ba, cơm cơm, Viên Viên, ăn!"
Giang Châu tức thì bị chọc cười.
Trên thực tế, trước khi một nhà bốn người xuất phát, đã ăn bánh chẻo.
Nhưng Giang Châu hiểu rõ, bánh chẻo là Liễu Mộng Ly gắp cho hai con.
Chắc muốn để dành cho cha mẹ, nên gắp cho hai con cũng ít.
Con càng ngày càng lớn, lượng cơm ăn cũng ngày càng tăng.
Thân thể đang phát triển mà!
Nhanh đói!
"Uống nước thì không đói bụng nữa."
Liễu Mộng Ly ngồi xổm người xuống, chuẩn bị dụ dỗ hai đứa bé uống nước để lấp đầy bao tử.
Hành động này khiến Giang Châu tức cười.
"Anh đi mua mì."
Giang Châu nói: "Ngoài bệnh viện có không ít sạp hàng, giờ vẫn còn bán, anh quay lại ngay, em ở nơi này giữ con, đừng tuỳ tiện mở cửa cho người khác."
Giang Châu nói, rồi bỏ chiếc ba lô màu xanh quân đội đang đeo xuống.
Vào thời đại này, cuồng dã lại hỗn loạn.
Không có sự giám sát của thiên võng, đó chính là thiên đường của tội ác.
Nhất là đi ra bên ngoài thì càng phải cảnh giác.
Giấu giếm tài phú, đây là điều quan trọng nhất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT