Hai người đến cửa hàng bách hóa, mua vài bộ quần áo theo số đo của Hổ Tử và Chiêu Tài, khi quay lại còn mang theo một chút thức ăn, lúc đi ngang qua sạp hàng đồ chơi, Giang Châu còn mua thêm cả một cái trống lúc lắc.
Lúc trở lại nhà khách, khi mở cửa ra thì đã thấy Hổ Tử và Chiêu Tài đã thiếp đi cùng nhau trên giường.
Giang Châu đặt đồ xuống và nhẹ nhàng bước ra ngoài, hắn ngồi xổm trước cửa, chậm rãi xoa xoa lòng ngón tay vào nhau, trong đầu bắt đầu nghĩ đến những chuyện liên quan đến Diệp Mẫn Kiệt.
Người nào cũng có điểm yếu.
Chỉ cần sử dụng điểm yếu đó đúng cách, thiết kế đủ tinh vi thì luôn có thể một trảo tất trúng, một kích trí mệnh.
Điểm yếu của Diệp Mẫn Kiệt rất rõ ràng - tham lam.
Giang Châu cúi đầu, những sợi tóc mềm mại che khuất đi mi mắt, một lát sau, trong đầu chậm rãi hiện lên một ý tưởng khiến cho hai mắt hắn hơi sáng lên.
Nửa giờ sau, Giang Châu đứng dậy, bước vào và gọi Phương Vân Lương ra ngoài.
Phương Vân Lương uể oải chắp tay sau gáy đi ra ngoài, nói: "Sao vậy?"
Giang Châu nhìn anh hỏi: "Anh có biết mặt Diệp Mẫn Kiệt không?"
Diệp Mẫn Kiệt?
Phương Vân Lương ngẫm nghĩ một chút rồi nhún vai nói: "Lúc trước khi hắn bán hàng trong cửa hàng của cậu, ta cũng mua hàng ở đó, sau này khi cậu đi vắng, hắn thường giúp ta lấy hàng.
Lúc ấy ta cũng không nhìn ra hắn là một tên cầm thú như thế, nếu không ta đã cho hắn một trận rồi!"
Phương Vân Lương nhổ một ngụm nước bọt, liếm liếm răng dưới, thấp giọng mắng một câu.
Giang Châu nghe vậy liền thở phào, sau đó hắn hạ giọng nói với Phương Vân Lương: "Em có chuyện này, cần sự giúp đỡ của anh..."
Muốn lập ra một kế hoạch cực kỳ tinh vi, thì phải sắp xếp hết lớp này đến lớp khác kèm theo đó là một cái mồi câu cực kỳ hoàn mỹ mới có thể khiến cho cá lớn cắn câu.
Thân phận của Phương Vân Lương ở đây mà nói, ở một mức độ nào đó có thể coi là một loại ưu thế tự nhiên.
Vài phút sau, sau khi nghe xong kế hoạch hai mắt Phương Vân Lương liền sáng lên, anh chậc chậc hai tiếng rồi giơ tay vỗ mạnh vào cánh tay Giang Châu.
"Chậc chậc! Tiểu tử này, đúng thật là có nhiều ma kế mà!"
Giang Châu cười cười, từ chối cho ý kiến.
Để mà so với thủ đoạn độc ác của Diệp Mẫn Kiệt, mấy chiêu của hắn bất quá cũng chỉ là trò trẻ con mà thôi.
~~~
Ngày hôm sau.
Phương Vân Lương trở về Bắc Kinh từ sáng sớm.
Giang Châu đưa Hổ Tử và Chiêu Tài trở lại cái lều cũ, sau đó dọn tất cả những thứ cần thiết ra ngoài, rồi thuê một căn nhà riêng, trả tiền thuê nguyên một năm, dọn dẹp sạch sẽ chỗ này một chút cũng có thể coi đây như là một ngôi nhà khang trang.
Hổ Tử cùng Chiêu Tài cảm động đến mức nước mắt tuôn lã chã.
Giang Châu vỗ vỗ vai hai người, rồi ngồi xổm xuống liếc nhìn Chiêu Tài đang ôm chặt lục lạc không nỡ buông, nghiêm túc nói: "Hổ Tử, bây giờ em là tiểu nam nhân rồi, không thể tùy tiện khóc nữa. Sau này gặp chuyện gì cũng phải suy nghĩ xem giải quyết như thế nào, dần dần sẽ trở lên thành thục hơn.
Còn về Chiêu Tài, sang năm là có thể đi học rồi. Muốn cải biến vận mệnh thì học tập là con đường tốt nhất và nhanh nhất, hiểu không?"
Hổ Tử lau nước mắt gật gật đầu, cậu nhìn Giang Châu với vẻ mặt kiên định nói: "Giang ca, em hiểu rồi, em nhất định sẽ nỗ lực! Đến lúc em làm việc được cho anh, anh bảo em làm gì thì em sẽ làm đó! Em sẽ kiếm được tiền, đủ cho Chiêu Tài đi học, đúng không?"
Giang Châu mỉm cười xoa xoa đầu cậu.
"Đúng! Em cứ chăm sóc tốt cho cái chân mình trước đó, sau đó thì đến cửa hàng của anh làm việc, kiếm tiền cưới vợ!"
Hổ Tử nghe vậy liền dùng sức gật đầu.
Chiêu Tài nghe chỗ hiểu chỗ không cũng lên tiếng: "Anh, em cũng muốn đi học, kiếm tiền, mua bánh rán với thịt cho anh!"
Sau khi động viên hai anh em một hồi, Giang Châu mới rời đi.
Trước khi đi, hắn cũng chào hỏi qua bà chủ nhà, cho bà ít tiền và nhờ bà giúp chăm sóc hai anh em.
Chủ nhà là một bà lão tuổi đã cao, con cái không ở bên nên chỉ thui thủi trông nhà, giờ nhìn thấy hai anh em đến đây lại là hai đứa trẻ đáng thương, liền cảm thấy đau lòng.
"Cậu cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt hai đứa nhỏ này! Không cần lo lắng!"
Nghe bà chủ nhà nói như vậy, Giang Châu cũng cảm thấy yên lòng, sau khi nói lời cảm ơn liền mua biếu hai cân hoa quả khiến bà chủ nhà cao hứng đến nỗi cười không ngậm miệng lại được, lúc này thì hắn mới dời đi.
~~~
Hắn đi thẳng đến vũ trường, sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh vũ trường đợi một lúc, một lát sau liền thấy người phụ nữ hôm qua từ góc hẻm đi ra, tay đang cầm một chiếc túi vải nhỏ, mái tóc uốn xoăn tinh xảo, mặc chiếc váy đỏ rực, chậm rãi đi tới vũ trường.
Bên ngoài vũ trường, sau khi thấy cô gái kia đi vào, rất nhiều nam nhân cũng xông vào theo, tựa như con ruồi ngửi thấy mùi trứng thối vậy.
Bên cạnh Giang Châu, mấy chủ sạp bán hạt dưa xào đậu phộng cũng không cảm thấy quá kinh ngạc mà chỉ liếc mắt nhìn, sau đó trên mặt lộ ra vẻ khinh thường.
"Dì à, người phụ nữ kia là ai vậy? Sao lại có nhiều người đi theo thế chứ?"
Giang Châu mua một hào hạt dưa rồi ngồi xổm ở ven đường, tựa như đang chờ ai đó nên tán gẫu với đám người để giết thời gian, tuỳ ý hỏi một câu.
Cô bán hạt dưa nghe Giang Châu hỏi vậy thì khịt mũi, thấp giọng nói: "Còn là ai vào đây chứ? Lưu Á Hồng! Là một con hồ ly tinh lẳng lơ có tiếng ở nơi này! Chậc chậc! Không biết bao nhiêu đàn ông thích dây dưa với ả đấy!"
Sự ác ý giữa nữ nhân cùng với nữ nhân thường thường là sâu đậm nhất.
Giang Châu lộ ra vẻ kinh ngạc, cắn cắn vài cái hạt dưa, nói: "Vậy sao? Cô ta chắc cũng hơn 20 tuổi rồi nhỉ? Chưa kết hôn đúng không?"
Bác bán bánh kẹo bên cạnh cao giọng, nhổ một ngụm nước bọt xuống đất chửi: "Cậu không biết sao, thanh danh của con ả này đã sớm bay khắp nơi này rồi! Ai dám cưới ả ta chứ? Cái loại chỉ trông chờ vào mấy tên nam nhân để kiếm tiền!"
"Haizz! Mọi người cũng đừng nói thế, mấy ngày trước tôi nghe được cái tin rằng ả Lưu Á Hồng kia kiếm được người yêu rồi đấy, lại còn là người đến từ Bắc Kinh, chắc người đó cũng không biết về nội tình của ả, cũng không chừng dính phải bùa mê thuốc lú của ả rồi cũng nên. Đoán chừng hai tháng nữa là đi ra mắt gia đình đấy!"
"Thật sao? bà thấy qua chưa? Mau nói cho chúng ta biết chút về cái tên người Bắc Kinh đó đi? Làm nghề gì? Bao nhiêu tuổi? Trông như thế nào?"
~~~
Mấy loại chuyện phiếm kiểu này, một khi đã bắt đầu thì có thể thu lại được rất nhiều thông tin, điều quan trọng là phải lọc bớt những điều thừa thãi trong câu chuyện ra.
Giang Châu cũng không lên tiếng, chỉ ngồi xổm yên lặng vừa cắn hạt dưa vừa nghe.
Ước chừng khoảng một giờ sau, cuối cùng hắn cũng đạt được mục đích khi trở thành quần chúng ăn dưa.
Nguyên lai Lưu Á Hồng cũng là một người số khổ, những năm đầu đời vì là con gái nên cô đã bị bà nội ném xuống nước để cho chết đuối.
Sau đó, cô cũng coi như là mạng lớn, sau một hồi trôi theo dòng nước tiếng khóc gần như đã biến mất, một gia đình ở hạ lưu không chịu nổi nên đã vớt cô lên, đặt lên lưng trâu, sau khi đi được một đoạn đường cô liền nôn hết nước trong cái bụng trương phình ra, tiếng khóc theo đó càng lúc càng to hơn.
Đáng tiếc gia đình kia cũng có hai cô con gái, thấy cũng không thể tự mình nuôi nấng cô được nên định sau khi cứu sẽ đưa cô trở lại chỗ cũ.
Nhưng nào có ai cần đến cô nữa đâu?
Bà nội Á Hồng cũng là hạng người cây độc, bà cứ thể đứng trước cửa nhà chống nạnh mắng mắng to, ý tứ đại khái là bà đã ném đứa trẻ này ra ngoài rồi, giờ nó sống hay chết không phải chuyện của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT