Nhưng, ai sẽ tin lời của một đứa trẻ ăn xin chứ?

Hổ Tử thật sự là quá nghèo, nghèo đến mức không ai tin rằng chiếc đồng hồ kia là của cậu, hay là có ai đó tặng chiếc đồng hồ cho cậu.

Trong đầu Diệp Mẫn Kiệt đương nhiên là minh bạch mọi thứ.

Lúc xuất đồng hồ cho Hổ Tử đi bán gã đều ghi vào sổ sách, lúc Hổ Tử bán xong mang tiền về cũng không thiếu đi đồng nào, chỉ tiếc là lòng tham không đáy, gã đổ tội cho Hổ Tử đơn giản là vì tham cái đồng hồ điện tử kia mà thôi.

Sau đó, Diệp Mẫn Kiệt liền muốn cướp về, Hổ Tử cũng là người bướng bỉnh nên đương nhiên không muốn trả lại, sau khi giật tới giật lui thì đụng vào chiếc kéo đang treo trên tường khiến nó rơi xuống, mũi kéo vốn đang hướng xuống dưới nên khi rơi xuống liền hung hăng đâm vào bắp chân Hổ Tử, khoét ra một mảng lớn máu thịt.

Đau đến mức suýt ngất xỉu.

"Đồng hồ điện tử bị hắn cướp đi. Trong túi em cũng không có bao nhiêu tiền, lúc đến tìm bác sĩ mà không có tiền thì ai nguyện ý chữa trị cho em? Vậy nên em cũng đành quay lại!"

Hổ Tử dừng một chút rồi nhỏ giọng nói: "Giang ca, anh đừng nóng giận, chờ chân em khỏi rồi thì nhất định sẽ cướp đồng hồ điện tử về!"

Lúc cậu nói câu này thì bờ môi tuy tái nhợt nhưng sắc mặt lại đỏ bừng một cách bất thường.

Rõ ràng là sốt cao do vết thương nhiễm trùng.

Y tế thời đại này không phát triển như thời hậu thế, cộng với hoàn cảnh nóng ẩm nơi này, khiến một đáp án hiện ra trong đầu Giang Châu làm cho tay chân hắn lạnh ngắt.

Đôi khi, mạng sống của một con người thực sự quá là là rẻ rúng.

Giang Châu gật gật đầu và nói: "Được, anh sẽ đợi em khỏe lại, sau đó sẽ cướp lại cái đồng hồ điện tử kia."

Nói xong, Giang Châu lấy một đống quần áo chèn vào sau bả vai của Hổ Tử để cho cậu ngồi dậy trước, sau đó mới lấy hai cái bánh trứng đưa cho Hồ Tử, để cậu ăn no một bữa.

Hổ Tử thực sự là đang rất đói.

Cậu nhận lấy cái bánh trứng, cắn hai miếng, thế nhưng lại không nhịn được nôn khan, nước mắt lưng tròng.

Giang Châu vội vỗ vỗ lưng bảo cậu ăn chậm lại, sau đó đứng dậy đi ra ngoài, lấy một cái chậu, đổ đầy nước vào đó rồi quay lại.

Hắn đun nóng chậu nước để khử trùng, rồi lấy chiếc khăn tay mà Liễu Mộng Ly nhét vào túi mình ra, cẩn thận lau vết thương cho cậu.

Vết thương trông rất gớm ghiếc, cũng may cũng không lớn nhưng nhiễm trùng có chút nặng.

Giang Châu thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm.

Hồ Tử và Chiêu Tài giờ đã ăn no, Chiêu Tài còn cẩn thận gói phần thức ăn còn lại vào túi giấy dầu, buộc lại rồi cho vào một chiếc lọ nhỏ tráng men đã bong tróc phần dưới.

Sau đó Chiêu Tài liền ngâm lọ men nhỏ vào nước, làm như vậy có thể giảm bớt nhiệt độ, bảo quản được để dùng cho bữa sau trong ngày hôm nay.

"Ăn no chưa?"

Giang Châu hỏi.

Hổ Tử cùng Chiêu Tài gật gật đầu.

Chiêu Tài rất hiểu chuyện, nó bước tới vươn cánh tay gầy guộc của mình ra giật giật góc áo của Giang Châu, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn chú."

Giang Châu xoa xoa đầu đứa nhỏ, lại nhìn thấy sợi dây thừng buộc quanh chân nó, sợi dây đã bị mài mòn đã lâu, mắt cá chân của đứa nhỏ đều là những vết máu tinh mịn.

Giang Châu lập tức cảm thấy đau lòng, sau đó hắn cúi người cởi dây trói cho đứa nhỏ rồi nói tiếp: "Chiêu Tài, Hổ Tử, mấy thứ ở đây hai người có cần không?"

Hai người sững sờ, lập tức ấp úng khó mà trả lời.

Mặc dù bên trong đều là đồ đồng nát nhặt được ngoài đường, nhưng cũng không thể nói vứt là vứt đi được.

Giang Châu cũng cảm thấy câu hỏi của mình có chút không thích hợp, bèn xoa đầu đứa nhỏ, cười nói: "Được rồi, chúng ta đóng cửa trước, rồi đi bệnh viện chữa trị cái chân nào."

Nói rồi hắn cúi người xuống định cõng Hổ Tử lên.

Hổ Tử giật nảy mình, hai mắt trừng lớn, gần như theo phản xạ co người lại: "Giang ca, không được, cái này không được. Cả người em bẩn thỉu dơ dáy, anh lại đang ăn mặc sạch sẽ như vậy, tội gì mà phải cõng em!"

Hổ Tử khẽ cắn môi nói, sau khi ăn no rồi thì rốt cuộc cũng có chút sức lực, cậu dựa vào thành giường, nhúc nhích vài cái, định tự mình đứng dậy.

"Em có thể tự làm được!"

Giang Châu nghiêng đầu nhìn lại thì thấy Hổ Tử đau đớn đến mức mồ hôi đầm đìa.

Không đợi Hồ Tử nói thêm, Giang Châu đã cúi người ngồi xổm ở trước mặt cậu, nói: "Lên đi."

Hồ Tử gật đầu, nước mắt lưng tròng mà nằm trên lưng Giang Châu.

Giang Châu đứng dậy, cõng Hổ Tử trên lưng rồi nói với Chiêu Tài: "Chiêu Tài, sau này em phải đi theo anh, hiểu không?"

Chiêu Tài gật đầu.

Ba người họ đi ra ngoài.

Sau khi ra ngoài, Chiêu Tài liền cẩn thận khóa cửa lại, lúc này sắc trời đã sáng rõ, ba người đi thẳng đến trung tâm y tế gần nhất.

Vết thương trên chân của Hổ Tử trông rất gớm ghiếc và đáng sợ, nhưng bất quả cũng chỉ là sưng tấy và mưng mủ nặng một chút mà thôi.

Các bác sĩ tại trung tâm y tế rửa qua vết thương bằng oxy già và povidone iodine, sau đó cẩn thận cắt bỏ những phần thịt đã thối rữa bằng nhíp và dao phẫu thuật.

Không có thuốc tê, nên cậu trai trẻ đau đến nhe răng nhếch miệng, đầu đổ đầy mồ hôi nhưng cũng không rên lên tiếng nào.

"Sao giờ mới đưa bệnh nhân đến? Nếu đến muộn chút nữa là sẽ nhiễm trùng hết cả chân, đến lúc đó sẽ phải cắt bỏ, thế thì có phải rất đáng tiếc không?"

Bác sĩ cau mày nghiêm nghị hỏi.

Mấy người cũng không dám trả lời.

Một giờ sau, cái chân cuối cùng cũng được khử trùng sạch sẽ, bác sĩ dùng băng gạc, cẩn thận quấn từng lớp từng lớp băng gạc cho cậu.

Cuối cùng, thấy sắc mặt của Hổ Tử không được tốt lắm, bác sĩ lại kê thêm rất nhiều loại thuốc, bao gồm cả thuốc bổ máu và canxi.

Lúc Giang Châu lấy tiền ra trả, Hổ Tử vừa xấu hổ lại vừa xúc động, nước mắt giàn giụa trên mặt.

Ra khỏi bệnh viện, Giang Châu dẫn hai đứa nhỏ về khách sạn.

Khi mở cửa, Phương Vân Lương cũng vừa tỉnh dậy, anh vẫn còn ngái ngủ, khi thấy hai đứa nhỏ trước mặt liền sững sờ nói: "Giang Châu? Thế này là thế nào? Hai người này là ai? Con riêng của cha cậu à?"

Giang Châu: "..."

Hắn không chút khách khí cho Phương Vân Lương một cước

"Đấy là hai đứa nhỏ tôi quen, chú ý đến lời nói, tránh ra trước đã."

Giang Châu nói.

Phương Vân Lương nhếch miệng cười hắc hắc, gãi gãi đầu, tránh ra một chút để mấy người vào: "Nhìn cậu xem, quả là kẻ hẹp hòi! Nói đùa một chút cũng không được! Chậc chậc!"

Giang Châu mang nước sạch đến, lau người cho Hổ Tử một lần nữa, rồi lại bảo Chiêu Tài đi đi tắm.

Mấy bộ quần áo bẩn thỉu cũng được bỏ hết đi, nên khi đứa nhỏ bước ra thì cũng không mực cái gì trần như nhộng, nó cũng không cảm thấy chút ngượng ngùng nào

Dù sao khi Giang Châu đến cái lều kia, nó cũng chỉ mặc một cái quần thủng đít.

"Hai người ở chỗ này nghỉ ngơi một lát, anh đi mua quần áo cho hai em, nghe không?"

Giang Châu dặn dò.

Hổ Tử gật gật đầu, sau đó nhanh chóng ra hiệu cho Chiêu Tài đến gần rồi kéo nó ngồi xuống cạnh giường.

Giang Châu nháy mắt ra hiệu cho Phương Vân Lương một cái, cả hai cùng nhau đi ra ngoài.

Trên đường đi, Giang Châu đã kể từ đầu đến đuôi chuyện Hổ Tử lại một lần, thậm chí chuyện về Diệp Mẫn Kiệt hắn cũng không dấu diếm.

Phương Vân Lương càng nghe sắc mặt càng trở nên khó coi, anh cau mày mắng một tiếng: "Mẹ kiếp, sao lại có loại cầm thú đến thế cơ chứ?

Thế mà cậu vẫn còn nhẫn nhịn được sao?!"

Anh tức giận trừng mắt Giang Châu: "Cậu, không phải cậu có mấy cái thủ đoạn trông rất lợi hại sao? Tại sao lại để cho tiểu tử hỗn đản kia đến Lang Phường vậy?!"

Giang Châu vươn tay, xoa xoa mi tâm, nói: "Lúc đầu hắn đi theo em đi làm, vốn em cũng chỉ muốn trả cái món nợ ân tình này cho hắn, không ngờ tới khi hắn đến Bắc Kinh rồi thì lại bị thế giới phù hoa che mắt, thế mà lại làm ra những chuyện như vậy."

Hắn nói rồi thần sắc trở lên lạnh lùng: "Đã không thể tương phùng thì cũng phải chia tay mà thôi, vậy thì có nợ thì phải trả."

………

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play