Anh ta nói, thuận tay vén góc áo lên, lau sạch từ trong ra ngoài cái chén Thanh Hoa này, lúc này mới đưa cho Giang Châu.
Thấy dáng vẻ tùy ý của đối phương, nhưng khi Giang Châu nhận lấy cảm thấy rất nặng, căng thẳng vô cùng.
20 triệu lận đó.
Giang Châu nhận lấy, tỉ mỉ quan sát cái chén.
Mọi hoa văn đều giống như đúc mình nhìn thấy đời trước.
Hắn kiềm chế tâm tình kích động, lại nhìn về phía đáy chén, quả nhiên, có một vết rạn rất nhỏ hiện ra trong mắt hắn.
Ngay khi chứng kiến vết rạn này, Giang Châu có thể chắc chắn, cái chén này, tuyệt đối là cái chén lớn Thanh Hoa đời trước mình từng thấy!
Nó là sản phẩm của triều đài nhà Thanh, lật lại, quả nhiên có thể thấy tám chữ cổ của nhà Thanh -- "Đại Thanh Càn long, trân bảo được tạo ra trong năm".
Nó cũng là kiểu chữ màu xanh nhạt, rất đẹp.
"Chén này là chính các ngươi sao?"
Giang Châu nhịn không được, nhìn về phía Tam Nha Tử mở miệng hỏi: "Là một bộ hay là một cái?"
"Không biết nữa, do tổ tiên lưu lại, mấy chục năm trước, gặp nghiêm trị, trong nhà thứ nên ném cũng ném rồi, chỉ còn lại cái chén ăn cơm này, mẹ ta thấy nó rất lớn, nên để cho anh vf ba anh mỗi ngày mang cơm ăn."
Hạo kiếp văn hoá, bao nhiêu văn vật bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Có thể lưu giữ lại đều là may mắn, đây cũng nguyên nhân tạo thành hậu thế giá của những văn vật lại đắt hơn vàng.
"Sao, chú thích à?"
Tam Nha Tử nhìn dáng vẻ yêu thích không nỡ buông tay của Giang Châu, lập tức nói: "Mấy người thật là kỳ quái, thứ này có gì tốt? Luôn có người hỏi anh bán hay không, mỗi ngày còn chận trước nhà anh!"
Giang Châu ngạc nhiên, lên tiếng hỏi, rồi mới hiểu nguyên do.
Thực ra, thời điểm này ngày càng có nhiều người bắt đầu thu mua những đồ vật cũ.
Mà càng nhiều hơn chính là người nước ngoài.
Tìm vài tên du côn đi khắp phố lớn ngõ nhỏ của Bắc Kinh, có hay không có cũng gõ cửa nhà người ta, hỏi xem có đồ cũ nào không dùng nên bán hay không.
Thường thường một số thứ tốt, một hai tệ là có thể thu mua rồi.
Tam Nha Tử thường đi Bắc Kinh bán rau, hơn nữa đều mang theo cái chén Thanh Hoa này, sớm đã bị một số người nhìn trúng rồi.
Những người đó muốn mua lại ép giá, dù sao cũng phải bán lại cho đám ngoại quốc, ép giá càng thấp, thì bản thân càng có thể kiếm được nhiều tiền chênh lệch giá.
Vì vậy nửa tháng nay, thường xuyên có nhiều người chận ở cửa, muốn thuyết phục Tam Nha Tử bán chén.
Nhưng giá tiền đưa ra lại vô cùng thấp.
Một hai tệ, thêm tiền thì chỉ vài hào.
Tam Nha Tử từ nhỏ đã ăn cái chén này, nên vẫn không chịu bán.
"Mỗi ngày tới cửa, phiền chết đi được, toàn một lũ du côn, lúc trước anh bán rau bên đường, thì bọn chúng đuổi theo phía sau mông anh đòi phí bảo hộ, lúc này lại đòi mua chén của anh, mỗi ngày đều nói lời khó nghe."
Anh ta xì một tiếng, mặt coi thường.
"Không thiếu vài đồng lẻ ấy! Anh không vui không bán!"
Giang Châu trầm mặc khoảnh khắc, không lại nói tiếp.
Một lát sau, hắn bỗng nhiên nói: "Lỡ bọn họ dùng cách trộm cướp thì sao?"
Lần này, đổi thành Tam Nha Tử im lặng.
Anh ta lay lay cái thúng, sắc mặt có chút khó coi.
Trên thực tế, điều anh ta không nói là những ngày này lũ du côn tìm anh ngày càng thường xuyên hơn, và thậm chí còn có một chút đe dọa trong lời nói của chúng.
Trong lòng anh cũng hiểu, những người này giống như lũ ruồi hôi thối, nếu không cho, dù phải trộm, phải cướp, chắc cái chén này cũng không giữ được.
"Hay là... như vậy đi, anh ra cái giá, bán chén này cho tôi, được không? Giá cả bao nhiêu tự anh đưa ra."
Giang Châu nói ra câu nghe qua có vẻ rất hợp tình hợp lý.
Hắn thầm hiểu, lúc này nói ra câu này có chút lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Thế nhưng, hắn cũng nói thật.
Bị người để mắt tới, không có năng lực bảo vệ, đến cuối cùng chỉ sẽ trở thành củ khỏi nóng bỏng tay.
Cổ nhân có câu, thất phu vô tội hoài bích có tội.
Nếu như cái chén Thanh Hoa này chưa bị phát hiện thì cũng thôi đi, bây giờ bị phát hiện, những người đó làm sao có thể bỏ qua anh ta?
"Chú đó, thật là có gì nói đó."
Tam Nha Tử một lát sau mới lầm bầm vài tiếng.
Anh ta sống đến trung niên, anh cũng biết cái chén này chắc là đồ tốt, nếu không sẽ không có nhiều người muốn có như thế.
Nhưng không bán cũng có lý do của anh ta.
Nguyên nhân không chịu bán có hai cái, thứ nhất là những người đó đã từng ức hiếp anh, anh ta không muốn bán cho chúng.
Thứ hai chính là vấn đề giá cả.
Có tiền có thể ma xui quỷ khiến, lời này không phải nói chơi.
Nếu như giá cho đủ, dù tiếc đến đâu được cũng sẽ chịu bán.
"10 tệ, được không?"
Tam Nha Tử ấp a ấp úng liếc nhìn Giang Châu, có chút ngại ngùng mở miệng.
10 tệ, đối với những nông dân bán rau quả như anh ta mà nói, đây chính là thu nhập bán rau quả hơn nửa tháng mới có thể kiếm được.
Bây giờ người đàn ông này trông có vẻ thân thiện, còn nhường ghế cho ba mình, Tam Nha Tử mở miệng đòi 10 tệ, cứ cảm thấy có chút lừa người nhà.
Giang Châu: "..."
"Thành giao."
Sự do dự cũng lưỡng lự của hắn, lại khiến Tam Nha Tử hiểu lầm, khiến anh ta càng thêm tự trách.
Nhất định là giá cả quá đắt!
Anh ta đang do dự, nghĩ có nên giảm giá thấp hơn một chút hay không, chỉ thấy Giang Châu đồng ý rồi.
Giang Châu cũng nghiêm túc, móc từ trong túi ra một tờ nhân dân tệ, quan sát xung quanh không có ai nhìn mình chằm chằm, sau đó mới kín đáo đưa tiền cho anh ta.
Nhìn thấy quả thật là 10 tệ, Tam Nha Tử vừa căng thẳng vừa kinh ngạc.
Anh ta vội vã cất tiền, lại lấy túi gói kỹ chén Thanh Hoa, đưa cho Giang Châu.
Trên xe quá nhiều người, cũng có người phát hiện Giang Châu mua cái bát, nhưng lúc nói giá mua lại cố ý hạ thấp giọng, nên không nghe được là giá bao nhiêu.
Một cái chén, có thể đáng giá bao nhiêu tiền?
Giang Châu thận trọng cầm cái chén, ôm vào trong ngực, thẳng đến nửa giờ sau, Tam Nha Tử cùng ba hắn mới xuống xe.
Thừa dịp bóng đêm mịt mờ, Giang Châu đưa mắt nhìn ra bên ngoài nhìn, phát hiện là một thôn trang nhỏ. cực kỳ vắng vẻ
Trở lại chỗ ngồi, Giang Châu tiếp tục giẫm vali ở dưới bàn chân, sau đó lại ôm chén, cẩn thận ngồi lại chỗ cũ.
Bóng đêm thâm trầm, trên xe không ít hành khách đều phát ra tiếng ngáy nhỏ nhẹ.
Xe buýt vừa đi vừa dừng, dừng ở ngã tư của nhiều ngôi làng khác nhau trên đường đi.
Giang Châu không hề dám ngủ, lúc này trong ngực ôm chén Thanh Hoa giá trị hơn 20 triệu, hắn càng có thêm sức lực thức ngủ.
12 giờ rưỡi.
Xe buýt rốt cục lái vào bến xe Lang Phường.
Đời trước tới khi nơi đây thế giới đã thay đổi, tại thành phố gọi là "thành phố do tàu hỏa kéo" này, bất kể là ngành công nghiệp nhẹ hay công nghiệp nặng đều cực kỳ phát triển.
Nhưng vào đầu những năm 1980, 1983, nơi đây tuyến xe lửa thậm chí còn chưa thông, chỉ có thể vận chuyển dựa vào ô tô xe buýt.
Xe lái vào nhà xe, tài xế mở cửa.
Giang Châu quan sát chung quanh, phát hiện tổng cộng chỉ có bảy hoặc tám chiếc xe đậu ở nhà xe Lang Phường.
Hắn xuống xe, cũng may nhà xe là có đèn, hơn nữa có nhà khách mở 24 giờ.
Giang Châu vội cầm chứng minh thư của mình, rời khỏi nhà ga, tìm một nhà khách gần nhà xe Lang Phường, thuê một căn phòng.
Mãi đến khi đóng cửa lại, khóa trái, Giang Châu mới xem như hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT