Trên xe rất nhiều người chen chúc nhau, có người đàn ông bán xong món ăn tùy ý để đòn gánh xuống đất, thét lên chen vào trong đám người.

"Nhường chỗ cái! Nhường chỗ cái! Ba tôi lớn tuổi, cho ông ấy một chỗ ngồi nghỉ ngơi một chút!!"

Giọng Bắc Kinh đặc sệt.

Giọng nói hùng hậu, thô lỗ mạnh mẽ, khiến Giang Châu cũng phải đưa mắt nhìn sang.

Vừa nhìn lên, vừa vặn ở bên cạnh mình, hành khách bên cạnh chen chúc hướng hắn, nói: "Xích vào bên trong đi."

Người đàn ông để đòn gánh dưới đất, lại lấy ra một cái ghế xếp nhỏ từ trong cái sọt, sau đó nói với ông lão tóc hoa râm ngồi xuống.

"Ba, ba có đói bụng không?"

Anh ta hỏi.

Giang Châu chăm chú nhìn thêm, nhìn thấy hai cái cái thúng, hai cái mủng, suy đoán chắc là hai cha con cùng nhau vào Bắc Kinh bán một số thứ.

Buôn bán khá tốt, bên trong đều trống rỗng.

Lão già ngồi xuống, lắc đầu, nói: "Tam Nha Tử, nếu con đói bụng thì con tự ăn đi, ba nghỉ ngơi một chút, cứ mặc kệ ba."

Lớn tuổi, một khi mệt nhọc thì không muốn ăn uống gì hết.

Người đàn ông được gọi là Tam Nha Tử gật đầu, sau đó thò tay vào trong giỏ và lấy ra một chiếc túi vải, xem ra đóng gói rất kỹ, buộc rất chặt.

Anh mở từng nút thắt của nó ra, để lộ một chiếc bát lớn bên trong với một chiếc đĩa úp ngược.

Bên trong này chắc chứa thức ăn.

Mà trong nháy mắt cái chén xuất hiện, nó khiến Giang Châu nhìn muốn lòi con mắt!

Trời ạ!

Là một cái chén sứ Thanh Hoa lớn!

Cách xa một mét, cũng có thể nhìn thấy hoa văn trên chén lớn.

Toàn thân bát được trang trí bằng hoa văn cá ngựa tinh xảo, chỗ gần đáy bát còn vẽ hình ngựa phi trên sóng, đường nét phức tạp không lộn xộn, màu sắc là màu xanh lam nhạt.

Mà men sứ trắng thì hơi ngả vàng, chắc là do niên đại xa xưa.

Mí mắt của Giang Châu giật mạnh.

Chén này, đời trước hắn có từng nhìn thấy!

Nhưng đó là ở trong nhà của một ông chủ, khi làm ăn, tránh không được đi thăm nhà người ta, ở trong một biệt thự cổ ở ngoại ô Bắc Kinh, trong một đại sảnh vô cùng xa hoa lộng lẫy, chính giữa có một chiếc chén Thanh Hoa để trong tủ kính.

Giang Châu hiếu kỳ, nhìn kỹ, vì vậy ấn tượng sâu đậm.

Lúc ấy ông chủn kia còn vô cùng đắc ý nói với mình, chén này là ông ta mua từ trên đấu giá hội vào mấy năm trước, bỏ ra hai triệu, ngần ấy năm trôi qua, giờ giá trị đã vượt quá hai mươi triệu.

Giang Châu có chút xao động.

Hắn lặng lẽ ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm cái chén kia thêm vài lần.

Trên thực tế, muốn nhận rõ chén này có phải là cái chén mà mình đã gặp đời trước hay không, hết sức dễ dàng.

Giang Châu còn nhớ rõ, ông chủ kia tỉ mỉ cầm bút chiếu sáng chiếu vào, chiếu vào một vết nứt rất khó nhận ra ở đáy chén, ông ta nói: "Đáng tiếc, nếu như không có vết nứt này, thì giá của cái chén Thanh Hoa này, ít nhất phải tăng lên gấp đôi!"

Giang Châu có chút thất thần.

Người đàn ông kia dường như nhận ra Giang Châu đang nhìn mình.

Anh ta cũng nhìn Giang Châu vài lần, nhìn kỹ mới phát hiện Giang Châu đang nhìn mình chằm chằm cái chén trên tay mình.

Người đàn ông không nói gì, mở chén ra, lập tức lộ ra bốn củ khoai lang nướng bên trong, bên dưới là một chén nhỏ rau muống xào.

Tam Nha Tử bỏ một củ khoai lang nướng vào trong miệng, lại đưa cho ba mình một củ.

"Ba, dù không thấy ngon miệng cũng ăn chút gì đi, mệt mỏi cả một ngày rồi, không ăn thì sao được."

Ông già kia lúc này mới gật đầu, nhận, hàm răng không còn nhiều, chậm rãi mím môi, hiển nhiên là rất mệt mỏi.

Tam Nha Tử gặm mấy miếng, nhìn thấy Giang Châu còn đang nhìn mình, anh ta nhịn không được, lập tức lấy ra một củ từ trong chén, đưa cho Giang Châu.

"Sao? Chú cũng muốn ăn hả? Ăn một củ đi?"

Giang Châu: "..."

Suy nghĩ của hắn bị kéo trở về, hắn có chút xấu hổ lắc đầu cười, từ chối.

"Tôi ăn no rồi, cám ơn."

Tam Nha Tử lầm bầm: "Ăn no còn luôn dòm chén của anh? Anh nghĩ đến chú muốn ăn chứ!"

Anh nông dân ăn rất khoẻ, vất vả cả một ngày chỉ ăn mấy củ khoai cùng một chén rau, nếu không phải là thấy Giang Châu nhìn bát của mình chằm chằm, anh ta cũng không nỡ chia củ khoai đâu.

Lập tức, Tam Nha Tử ăn ngấu nghiến.

Ăn không có vị, liền theo miệng chén, dùng ngón cái múc một số rau xanh lên, bỏ vào miệng nhai.

Ăn ngon hơn hẳn.

Giang Châu quay đầu liếc nhìn hành khách đang ngồi bên cạnh mình, lại đổi vị trí với người đó, sau đó hướng về phía Tam Nha Tử cười nói: "Ông cụ tuổi lớn như vậy ngồi dưới đất không tiện lắm, nên để cụ có chỗ ngồi nghỉ ngơi thật tốt, dù sao tôi đi đến trạm cuối Lang Phường, các ngươi nửa đường trả lại chỗ ngồi cho tôi là được."

Tam Nha Tử sửng sốt.

Anh ta chợt vô ngẩng đầu nhìn về phía cha già ngồi dưới đất.

Cũng đúng.

Vào thời đại này xe chạy rất xóc, thân thể và gân cốt của ba đều trùng xuống, ngồi trên đòn gánh, khi xe xóc lên, ba bị xóc lên theo rồi nghiêng ngã chao đảo.

Thanh niên còn cảm thấy đau mông, huống chi lão già toàn thân toàn xương?

Giang Châu nói xong, không đợi người đàn ông đáp lời, hắn cũng đã cúi người xuống, đỡ ông già dậy, ngồi ở chỗ gần lối đi mà hắn vừa đổi với người khác.

Hành động này của Giang Châu lập tức khiến cho không ít người trong xe đều nhìn sang.

Chậc!

Thời đại này còn có người tốt như vậy sao, không khỏi khiến người trong xe xem trọng hắn vài phần.

Tam Nha Tử cũng có chút kinh ngạc.

Chuyến xe này mình hầu như đi cùng cha già hàng ngày, cha hai cái mủng, mình hai cái cái thúng, dùng đòn gánh gánh thúng, hàng bán là các loại rau dưa trong nhà, một vòng trở về, có thể kiếm chút tiền, trang trải thêm chi phí trong nhà.

Nhưng lâu như vậy, anh ta chưa từng thấy ai nhường chỗ ngồi cho mình!

Ông cụ ngồi xuống ghế, rốt cục được thoải mái.

Ông vội vàng nói cám ơn: "Ai nha, thực sự là cám ơn cháu, cám ơn cháu nha!"

Nói xong liền muốn đứng lên, Giang Châu vội kéo ông ngồi xuống, cười nói: "Ông à, không sao đâu, ông cứ ngồi, cứ ngồi một lát thôi, đến nơi lại kêu ngài!"

Ông lão lúc này mới gật đầu, ngồi xuống rồi từ từ nhắm hai mắt ngủ.

Giang Châu cũng nghiêm túc, trực tiếp ngồi lên đòn gánh để ở dưới đất.

Tam Nha Tử vội ăn xong khoai, rồi rau muống, ngón tay thậm chí chà quanh chén một vòng, bòn sạch sẽ xác lẫn nước.

Lúc này mới hài lòng đặt chén Thanh Hoa trở về.

"Nghỉ ngơi một chút?"

Giang Châu vỗ vỗ đòn gánh bên cạnh, cười hỏi.

Tam Nha Tử gật đầu, ngồi xuống, nghi ngờ nhìn Giang Châu: "Chú luôn nhìn chén của anh làm gì? Chú thích à?"

Giang Châu: "..."

Hắn vốn còn muốn tìm cớ gì để chạm vào chén, không ngờ may mắn tới đột nhiên như vậy.

Hắn cũng không che giấu, nở nụ cười, lại nói: "Đúng nha, tôi còn chưa từng nhìn thấy loại chén này, trông thật đẹp, không biết có thể cho tôi nhìn kỹ hay không?"

Tam Nha Tử thở phào.

Anh ta còn tưởng là chuyện gì to tát, không phải chỉ là một cái chén sao!

"Được!"

Anh ta cười sang sảng, sau đó đem cái chén lớn Thanh Hoa ra.

"He he, mới vừa đựng đồ ăn, chú đừng ngại bẩn là được."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play