Giang Minh giận nhưng mà không biết phát tiết đi đâu.
Nếu hôm nay không phải có Diệp Mẫn Kiệt, con dao kia đã đâm vào trên vai Giang Châu rồi!
Giang Châu không nói gì.
Hắn móc trong túi ra một hộp thuốc lá, rồi đưa cho Giang Minh một điếu.
Chính hắn cũng cầm lấy một điếu, điếu thuốc đầu tiên hắn hút ở kiếp này.
"Anh à, hút một điếu cho bình tĩnh đã."
Giang Châu nói.
Hai anh em cầm đèn pin, vừa đi trên tuyết vừa hút thuốc.
"Không vào hang cọp sao bắt được cọp con. Nếu hôm nay có quá nhiều người, Trần Đông Thâm có thể sẽ không ra tay."
Trên thực tế, Giang Châu sớm đã có thông đồng với Trương Đông Diệu.
Tiền là vạn năng.
Mặc dù Trương Đông Diệu đã nhận tiền của Trần Đông Nhĩ, nhưng trong khoảng thời gian này, Trần Đông Nhĩ lại khá túng quẫn nên cho dù hỏi Trương Đông Diệu thì cũng không thu được chút tin tức nào.
Vì vậy, sau khi Giang Châu đưa đủ tiền, thì căn bản Trần Đông Nhĩ có chút động tĩnh nào thì Giang Châu đều biết.
Sáng nay, Trần Đông Nhĩ đã nhờ Lại Nhị Mậu giải quyết cho Giang Châu, thế nên hắn liền tương kế tựu kế.
Lai Nhị Mâu là một người tính tình láu cá, hơn nữa còn rất cảnh giác.
Tuy rằng hay làm ra mấy chuyện hạ lưu, nhưng về cơ bản mấy chuyện đấy cũng là loại không tổn hại đến tính mạng của người khác.
Hắn cũng là người biết trân quý cái mạng nhỏ của mình.
Vì vậy, Giang Châu chắc chắn rằng lần này nhất định mình cùng lắm là bị thương nhẹ.
Và thực ra nối mà có thương tổn, Giang Châu lại có thể nắm được đằng chuôi, có thể làm ra vài việc hắc ám để tống Trần Đông Nhĩ vào tù..
Hắn tuyệt đối không nghĩ đến Diệp Mẫn Kiệt lại nhảy ra gánh lấy tai họa cho mình.
Hơn nữa, bởi vì anh ấy là công chức nhà nước nên tính chất của sự việc càng thêm nghiêm trọng.
Ở một mức độ nào đó, thì việc này cũng đã giúp Giang Châu.
"Anh à, làm ăn ở thời đại này, muốn phát tài thì có rất nhiều chuyện không thể nào tránh khỏi."
Giang Châu rít một hơi thuốc lá, không có hít vào phổi mà trực tiếp phun ra ngoài.
Hắn cười cười, thần sắc bình tĩnh.
Cứ như thể mọi chuyện ly kỳ mà hắn vừa trải qua hoàn toàn không tồn tại.
"Nếu muốn kiếm thật tiền, trở thành người trên người, thì phải chuẩn bị sẵn sàng để trả giá."
Hắn nheo mắt nói từng chữ một, vẻ mặt còn lạnh hơn cả những bông tuyết rơi trong đêm.
"Chúng ta không gây rắc rối, nhưng chúng ta cũng không nên sợ rắc rối."
"Em chỉ muốn yên yên ổn ổn kiếm tiền, nhưng nếu có kẻ ngáng đường, có ý đồ xấu xa, thì em cũng sẽ không nuốt lửa giận vào bụng."
Giang Châu nói xong liếc qua Giang Minh: "Anh cả à, anh quên rồi sao? Đến giờ em vẫn luôn là kẻ tiểu nhân có thù tất báo, chứ không phải là chính nhân quân tử gì."
Tính tình hắn xưa nay đã như vậy.
Nếu Trần Đông Nhĩ không có ý đồ xấu, hắn sẽ không gài bẫy ông ta.
Thế nhưng mà… ông ta lại hết lần này đến lần khác chĩa họng súng vào Giang Châu.
Thế thì đừng trách hắn độc ác.
Sau khi Giang Minh hút xong điếu thuốc, anh liếc nhìn Giang Châu với vẻ mặt trầm ngâm, nhưng anh cũng không nói gì.
"Khi về, tốt nhất đừng để em dâu biết chuyện, nếu không, nhất định cô ấy sẽ rất lo lắng."
Giang Châu nghe vậy thì liền mỉm cười.
"Anh cả, em biết rồi."
~~~
Ba ngày sau.
Những người quen trong sở đều mang tin tức đến cho Giang Châu.
Lai Nhị Mâu sớm đã khai ra tất cả, nói rằng mọi chuyện đều là do Trần Đông Nhĩ đưa tiền để ông ta cố tình làm Giang Châu bị thương.
Nhưng không ngờ lại vô tình đâm trúng Diệp Mẫn Kiệt.
Với tất cả bằng chứng và chứng cứ, Trần Đông Nhĩ không thể trốn tránh chút nào, sau một ngày nghiêm thẩm, cuối cùng ông ta cũng đã thừa nhận tất cả.
Ông ta chỉ đưa ra một yêu cầu rằng muốn gặp Giang Châu.
Giang Minh lạnh lùng, định từ chối ngay lập tức.
Tuy nhiên, Giang Châu sau khi trầm ngâm một lát một lúc lại đồng ý.
Tất nhiên, mục tiêu thực sự của hắn không phải là tống Trần Đông Nhĩ vào tù.
Đối với tội cố ý gây thương tích thì có thể bồi thường để giảm án, mục tiêu của hắn là toàn bộ xưởng may số ba.
Máy móc và công nhân trong xưởng, thiết bị quy trình hoàn chỉnh.
Đây là mục tiêu cuối cùng của Giang Châu.
Buổi tối lúc 8h30, Giang Châu đến đồn cảnh sát của thị trấn Đào Hoa.
Trong một căn phòng nhỏ, qua lớp kính, Giang Châu nhìn thấy Trần Đông Nhĩ.
Chỉ trong ba ngày, ông sụt cân rất nhiều, hai mắt trũng sâu, tóc cũng bạc đi không ít, quả thật không thể so sánh với Trần Đông Nhĩ cao ngạo khi mà lần đầu tiên Giang Châu nhìn thấy,
"Giang Châu, mày tới đây vì xưởng may số ba, đúng không?"
Trần Đông Nhĩ bật cười một tiếng, nói với Giang Châu.
Ở thời đại này các nhà tù tương đối tồi tàn, các phòng thăm viếng được ngăn cách đơn giản bằng những hàng rào sắt.
Giang Châu ngồi xuống, không nói chuyện, chỉ nhàn nhạt nhìn Trần Đông Thâm một cái.
"Mày có biết xưởng may số ba là tính mạng của tao hay không?"
Trần Đông Nhĩ gằn từng chữ một, đôi mắt đỏ rực.
"Mày nghĩ rằng ai cũng có thể may mắn như mày sao? Mỗi bước đi đến thành công đều dễ dàng như vậy sao?"
Mày có biết vì cái xưởng may số ba này mà tao đã phải trả giá những gì không?!
Làm sao mày có thể biết được chứ?!"
Trần Đông Nhĩ cười lớn, nước mắt lăn dài trên khóe.
Đúng thế.
Ai có thể biết được, vì để cho xưởng may số 3 thành danh, đến tột cùng ông phải bỏ ra bao nhiêu chứ?
Ông cũng không phải là người gốc Phí Thành.
Hồi đó, nhà nghèo ông đến nỗi không đủ tiền mua khoai, mà cha ông lại động một cái là vung nắm đấm lên đánh người, bắt buộc ông phải ra ngoài làm cu li để kiếm tiền ăn.
Trần Đông Nhĩ không cam tâm như vậy!
Ông đến bãi tắm kỳ lưng cho người ra, nửa đêm không ngủ để bốc than, thậm chí lúc đói quá còn còn lật tung cả thùng rác.
Bằng cách này, ông đã tiết kiệm từng chút một thành số tiền đầu tiên, sau đó lại cầu ông nội vái bà ngoại, thậm chí còn quỳ gối trước cổng nhà khu trưởng của Phí Thành, cầu xin người ta cho ông thành lập xưởng may trên danh nghĩa nhà nước.
Lúc xưởng may số 3 mới được thành lập, lúc đầu chỉ có ba máy may.
Vẫn là ông phải chạy loạn khắp nơi, gom góp từng chút một, cuối cùng mới có được quy mô như ngày hôm nay!
Xưởng may số 3 tựa như là con ông vậy!
Vào ngày hôm đó, Giang Châu đến tìm ông, nhưng ông đã từ chối hắn với tràn ngập niềm kiêu hãnh.
Ai có thể nghĩ rằng lại bị trầm luân đến tình trạng như thế này?
Thân thể Trần Đông Nhĩ run lên, hai tay siết chặt, thần sắc vừa bi thương vừa hối hận.
Ông không cam tâm!
Không cam tâm!
"Giang Châu, với bản lĩnh của mày, mày có thể kiếm được rất nhiều tiền, tại sao lại từng bước ép chết tao vậy? Chẳng lẽ là vì lúc đấy tao xem thường nên từ chối mày, nên mày muốn trả thù tao?!"
Trần Đông Nhĩ gầm gừ như một con thú sắp chết.
Giang Châu từ đầu đến cuối vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh.
Thẳng cho đến khi ông ta hỏi câu này.
Giang Châu đứng lên, tiến lên hai bước, chống tay xuống bàn rồi nghiêng người nhìn ông.
"Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc trả thù."
Giang Châu lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Trần Đông Nhĩ, ông quên rồi sao, ông mới là người trộm tranh đạo văn, ông cũng chính là người muốn chơi trò giá cả chiến, ông cũng chính là người muốn cướp đối tác của tôi.
Đến tận lần này! Nếu không phải chính ông muốn đánh chết tôi, thì sao ông lại phải ngồi ở đây?
Nói cho cùng thì chính ông mới là người từng bước ép chết bản thân, liên quan gì đến tôi?
Nếu thật muốn nói gì đó có liên quan, thì chẳng qua là ông tính toán không bằng tôi mà thôi."
Giang Châu nói xong.
Trần Đông Nhĩ lập tức ngơ ngơ ngẩn ngẩn, im lặng hồi lâu, rồi đột nhiên ông bụm mặt cười.
Nước mắt lưng tròng.
Coi như là đã xóa sạch hiềm nghi.
Cuối cùng, ông ta cũng ngẩng đầu nhìn Giang Châu rồi nói: "Mày có thể có xưởng may số ba, nhưng tao có một yêu cầu."
Giang Chu nói: "Ông cứ nói."
"Vì phát triển xưởng may số ba, ta chưa từng kết hôn, không có vợ cũng không có con."
Trần Đông Nhĩ có chút tự giễu bản thân: "Nhưng mà tao có một người mẹ đã ngoài 70 tuổi. Xưởng may số ba sẽ bồi thường cho mày. Nhưng mày phải đưa cho bà ấy 5.000 nhân dân tệ, nói là tiền tao lưu lại để cho bà dưỡng lão."
Rốt cục thần sắc Giang Châu cũng đã có chút biến đổi.
"Được."
…………
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT