Trong đêm tuyết rơi, nghe thấy ai đó giẫm lên cành cây khô, nhưng cuối ngõ lại không có bóng người.
Trong lòng Diệp Mẫn Kiệt lập tức cảnh giác.
"Là ai? Tên tiếng đi!"
Tiếng của Diệp Mẫn Kiệt vang lên rồi biến mất vào trong màn đêm.
Trong ngõ nhỏ chỉ có một cơn gió nhẹ, vẫn không có ai trả lời.
Diệp Mẫn Kiệt nhìn sang Giang Châu: "Có thể là mấy con mèo hoang, ông chủ Giang, anh đi sau lưng tôi."
Giang Châu nheo mắt không nói gì.
Mèo hoang ư?
Giờ Phí Thành đã có tuyết rơi, loại mèo hoang nào lại có thể sống trong mùa đông này?
Hai người tiếp tục đi về phía trước.
Khi đi đến lối ra của con hẻm, trước mắt Diệp Mẫn Kiệt đột nhiên tối sầm lại, ngay sau đó có một bóng người đột nhiên nhảy ra từ bức tường bao xung quanh!
Cú lao đến này vừa nhanh lại vừa hung ác.
Đèn pin của Diệp Mẫn Kiệt bị trực tiếp đánh bật ra ngoài, anh cũng rên nhẹ một tiếng.
Cả hai lập tức lao vào trao đổi chiêu thức với nhau.
Giang Châu nhận thấy chuyện không ổn, liền ba chân bốn cẳng xông tới!
"Con mẹ nó!"
Trong bóng tối, chỉ có thể nghe thấy tiếng mấy người đàn ông đang rên rỉ cùng gào rú.
"Nhị Cẩu Tử! Mau đến giúp tao! Ông đây sắp không chống nổi nữa rồi!"
Người hét lên tất nhiên là Lai Nhị Mậu.
Nhị Cẩu Tử là nhũ danh của Trần Đông Nhĩ.
Trên thực tế, Trần Đông Nhĩ cũng không ngờ tới rằng bên Giang Châu lại có hai người..
Hôm nay, rõ ràng Giang Châu đi ra ngoài một mình, sao lúc về lại thêm một người nữa?
Mà để tránh bị hiềm nghi, lúc Lai Nhị Mậu đang ngồi chầu trực ở trước trước ngõ thì Trần Đông Nhĩ đã trốn ở trong một con hẻm khác ở rất xa.
Bởi vậy nên căn bản ông cũng không biết tình huống ở chỗ này.
Vào lúc này, khi nghe thấy Lai Nhị Mậu hét lên, ông liền lập tức lao ra với đôi mắt đỏ ngầu!
Đáng tiếc.
Trời tối đang đen như mực, cả ba người lại đang lao vào nhau lăn lộn thành một đoàn, thế nên căn bản ông không phân biệt được ai với ai!
"Nhị Cẩu Tử! Con mẹ mày, đứng bất động làm cái chó gì vậy?! Tao sắp bị đánh chết đây này!"
Lai Nhị Mậu lại tức giận gầm lên.
Trần Đông Nhĩ cuối cùng cũng nghe rõ ai với ai, đã nhận ra vị trí đại khái, đang định lao lên thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân ồn ào phía sau!
"Giơ tay lên! Đừng nhúc nhích! Công an đang phá án!"
Vài ánh đèn pin lướt qua.
Chiếu thẳng vào mắt.
Trong một sát na này, Trần Đông Nhĩ chỉ cảm thấy đầu mình như bị dội một chậu nước lạnh, lập tức thanh tỉnh lại!
Lai Nhị Mậu là kẻ thức thời.
Vừa nghe thấy các đồng chí công an tới đây, ông lập tức từ bỏ việc phản kháng rồi giơ tay lên cao: "Tôi đầu hàng! Các đồng chí công an, tôi đầu hàng! Đây là hiểu lầm!"
Diệp Mẫn Kiệt thở hồng hộc đè hắn xuống.
Hai bên thái dương Trần Đông Nhĩ giật lên từng hồi.
Ông không cam tâm!
Không cam tâm!
Kể thì chậm, nhưng việc xảy ra lại quá nhanh.
Lúc này, nhờ ánh sáng của đèn pin, Trần Đông Nhĩ đã nhìn rõ được vị trí của Giang Châu, ông đột nhiên móc từ trong túi ra một con dao găm rồi lao thẳng về phía Giang Châu!
"Em trai!"
Giang Minh kinh hãi hét lên.
Trong đêm tuyết.
Một đợt gió lạnh nên lên, âm thanh rít gào xen lẫn cùng với những hạt tuyết vụn hắt lên mặt Giang Châu, nhất thời khiến hắn nheo mắt lại.
Bóng đen trước mặt đã lao đến.
Trần Đông Nhĩ rất nhanh, nhưng phản ứng của Giang Châu còn nhanh hơn.
Thực ra.
Đúng ra thì từ lúc bước ra khỏi khách sạn quốc doanh, thần kinh của hắn đã rơi vào trạng thái căng thẳng tột độ.
Khoảnh khắc khi mà Trần Đông Nhĩ rút ra con dao găm.
Giang Châu đã giơ chân lên, hướng về phía hạ bộ của Trần Đông Nhĩ mà đạp thẳng xuống.
Một cước này vừa nặng lại vừa tàn nhẫn, khiến Trần Đông Nhĩ đau đớn đến mức hai mắt tối sầm lại, gần như ngất đi!
Với thân pháp nhanh như chớp, mấy đồng chí công an đã lao tới.
Hai đồng chí công an một trái một phải giữ Trần Đông Nhĩ lại.
Trần Đông Nhĩ đau đớn nằm trên mặt đất, dao găm bị tước đi, tay bị còng lại, cả người run rẩy, không thể dậy được nữa.
Giang Minh cùng Hầu tử lao đến, khẩn trương nói: "Tiểu Châu? Sao rồi? Có bị thương không?"
Giang Châu lắc đầu.
Hắn cúi đầu nhìn xuống, cơ mà lại thấy máu trên tay mình.
Nhiều đến mức nhìn thấy mà giật mình.
Sắc mặt Giang Minh đại biến: "Sao vậy? Bị thương chỗ nào sao!?"
Giang Châu trước đó cũng đã cảm thấy tay mình ướt nhẹp, hắn khựng lại một chút rồi đột nhiên nhìn Diệp Mẫn Kiệt.
"Diệp Mẫn Kiệt! Thông tín Diệp?!"
Lúc này.
Đèn pin đã sáng lên, mọi người cuối cùng cũng nhìn rõ tình huống của Diệp Mẫn Kiệt.
Anh đang đè lên người Lai Nhị Mậu, áo trên vai bị thủng một lỗ, máu chảy ròng ròng.
Các đồng chí công an lập tức lao đến bắt giữ Lai Nhị Mậu lại.
"Thông tín Diệp? Anh không sao chứ?"
Diệp Mẫn Kiệt lắc đầu.
"Chỉ rách chút da thịt thôi, băng bó lại là được rồi."
Anh cắn răng nói.
Bên này Lai Nhị Mậu đang hét lên: "Các đồng chí công an! Tôi không hạ tử thủ! Điều này là tôi chắc chắn! Tôi chỉ xin anh chút ít máu! Chỉ xin chút máu thôi!"
Khi các đồng chí công an nhận ra đây là Lai Nhị Mậu, liền tức giận đến mức cho ông ta một cước.
"Lại là tên khốn này!"
Giang Châu lập tức bảo Hầu tử đưa Diệp Mẫn Kiệt đi băng bó.
Hai đồng chú công an còng tay Lai Nhị Mậu và Trần Đông Nhĩ lại rồi đưa mọi người ở đây về trụ sở Công an.
Lai Nhị Mậu hùng hùng hổ hổ lên xe cảnh sát, mồm vẫn đang liên tục chửi rủa.
Khi Giang Châu đi ngang quá, hắn đột nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Lai Nhị Mậu.
Ánh mắt lạnh lùng, đầy vẻ áp bách.
"Cố ý đả thương người khác, đã thế người thương tổn lại là nhân viên công chức. Tội này lớn đấy, có khi là phải ăn kẹo đồng."
Lai Nhị Mậu sững sờ.
"Nhân viên công chức?"
"Người bị ông đâm là thông tín viên Diệp, anh ấy đúng là nhân viên công chức. Ông cứ nghĩ cho thật kỹ, ông cầm tiền của Trần Đông Nhĩ rồi, nhưng mà có cầm được mạng của mình không?
Sắc mặt của Lai Nhị Mâu lập tức trở nên khó coi.
Cái gì vậy?
Đó là nhân viên công chức sao?
Ông căn bản là không biết việc này!
"Tôi, tôi biết sao được? Cũng không có bị thương nặng lắm! Chỉ là chảy ra một ít máu! Cái này cũng bị ăn kẹo đồng sao?!"
Lai Nhị Mâu hét lên.
Đồng chí công an quay lại, nghiêm mặt cảnh cáo: "Im miệng! Lai Nhị Mâu! Lần này ông được đấy! Còn dám tổn thương cả công chức nhà nước!"
Lai Nhị Mâu: "...??!!"
Ông lập tức chết lặng.
Đầu óc như sắp vỡ ra
"Đồng chí công an! Đồng chí công an, để tôi khai hết! Chuyện này không phải là việc tôi muốn làm đâu! Là Nhị Cẩu Tử, Nhị Cẩu Tử bảo tôi làm! Hắn là thủ phạm chính! Tôi chỉ là đồng phạm mà thôi! Chuyện ăn kẹo đồng không nên kéo tôi vào! "
Lai Nhị Mâu hoảng loạn hét lên.
"Có chuyện gì thì trở về sở giải thích!"
Lai Nhị Mâu lúc này giống như một quả bóng bị xì hơi.
Có chuyện gì vậy?
Không phải đã nói là xin tí tiết của một ông chủ nhỏ, thấy máu liền chạy, tuyệt đối sẽ không bị bắt sao?
Sao giờ lại phải đi ăn kẹp đồng rồi?
Về phía Trần Đông Nhĩ, phải đến tận khi lên xe cảnh sát, ông mới hoàn hồn.
"Giang Châu! Là mày! Là mày gài bẫy tao!"
Hai mắt ông đỏ rực, cả người gầy trơ cả xương, trên trán nổi gân xanh, nhìn chằm chằm vào Giang Châu ở trên chỗ tay lái phụ, quát lớn: "Mày cố ý gọi cảnh sát đến bắt ta, tất cả đều là chủ ý của mày! "
Giang Châu liếc lại ông một cái, nhún nhún vai, tỏ vẻ vô tội.
"Ông chủ Trần, có thể ăn bậy nhưng không thể nói loạn đây, tôi là nạn nhân mà!"
Vừa nói, hắn vừa quay sang đồng chí cảnh sát bảo: "Đồng chí Công an, đồng chí phải bảo vệ tôi!".
Anh cảnh sát trông nghiêm túc.
"Các nhân viên cảnh sát của chúng tôi có nhiệm vụ đảm bảo sự an toàn của mọi công dân!"
…………
10 giờ tối
Giang Châu cùng Giang Minh bước ra khỏi đồn cảnh sát.
Giang Châu thấy Giang Minh không lên tiếng, hiển nhiên là rất tức giận.
"Anh cả à, không phải là mọi chuyện đều yên ổn rồi sao?"
Giang Châu bất đắc dĩ nói.
Giang Minh trừng mắt liếc Giang Minh một cái.
"Lúc trước anh bảo để Hầu tử đi cùng em, không phải là em không đồng ý sao! Đây là do em bất cẩn! Hôm nay nếu vạn nhất xảy ra chuyện gì thì biết làm sao? Lúc ấy em bảo anh phải giải thích thế nào với em dâu đây?! "
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT