Lý Tú Mai nghiêng người khẽ liếc Hồ Tiên Lai.

Nàng đi tới, đưa chim trĩ cầm trong tay cho y.

Ống tay áo áo sơ mi lụa mỏng cuốn lên, lộ ra cổ tay trắng nõn như ngó sen.

Hồ Tiên Lai run rẩy, mí mắt thì giật mạnh!

Hô hấp nặng nề, gấp gáp!

Cái quái gì vậy!

Cô nàng xinh đẹp!

Sao ở độ tuổi này rồi nàng vẫn quyến rũ như vậy?

"Nhanh, cân đi anh, em còn phải về tuốc ngô, ngày mai Hiểu Hương trở về, em phải chuẩn bị chút lương khô cho nó mang lên huyện thành."

Lý Tú Mai nói.

Vươn tay, vén lên lọn tóc ở bên tai.

Vành tai trắng nõn.

Cặp vú đồ sộ choáng ngợp tầm mắt của kẻ háu dâm.

Một cơn gió nhẹ bỗng thổi qua, cơn gió mang theo mùi thơm, lập tức khiến cho Hồ Tiên Lai trợn mắt cứng lên rồi!

Y nuốt một ngụm nước bọt.

Tâm tư xao động.

Tiếp nhận chim trĩ, cân đại rồi nói: "2 tệ 2 hào!"

Y nói.

Lại cầm sổ lên ghi vào, cuối cùng móc ra 2 tệ 5 hào, đưa cho Lý Tú Mai.

Thấy nàng đưa tay tới nhận.

Hồ Tiên Lai đảo con ngươi một vòng, nhanh như cắt túm lấy tay của nàng!

"Hồ Tiên Lai?!"

Lý Tú Mai cả kinh co người lại: "Anh làm gì thế? Buông ra!"

Nhưng Hồ Tiên Lai dẫu sao cũng quen làm việc đồng áng, tuy lớn tuổi, thế nhưng sức lực thì mạnh hơn Lý Tú Mai không biết bao nhiêu.

"Tú Mai, chúng ta đã quen nhiều biết năm như vậy! Trước đây nếu như em theo anh, bảo đảm giờ em toàn được ăn ngon uống ngon!"

Hồ Tiên Lai không kìm được con lợn lòng, dùng hết sức lôi Lý Tú Mai vào căn phòng trống bên cạnh.

Lý Tú Mai nắm chặt cái bàn, sống chết không chịu buông tay.

"Tú Mai, đừng chống lại anh mà, chỉ một lần thôi! Em cho anh chơi một lần thôi! Chúng ta chịch nhau rồi, sau này anh chắc chắn sẽ giúp em ở khắp nơi! Bảo đảm không để em chịu thiệt!"

Hồ Tiên Lai nổi máu cuồng dâm, con mắt đều đỏ đậm.

Trong đầu, chỉ còn lại có một suy nghĩ duy nhất.

Ngày hôm nay dù chuyện gì xảy ra đi nữa, y đều phải chịch nát nàng!

~~~

Lúc này.

Giang Châu cùng Trương Tự Cường đang ăn nhậu thoả thuê.

Chỉ nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Là Giang Minh.

Anh đẩy mạnh cửa ra, thở gấp gáp, lau mồ hồi nói với Giang Châu: "Đi, đi nhanh lên!"

Trương Tự Cường sửng sốt.

"Chuyện gì vậy?"

Giang Châu đứng phát lên.

Vẻ mặt căng thẳng hướng về phía Trương Tự Cường nói: "Công an Trương, nhất định đã xảy ra chuyện! Làm phiền anh theo chúng ta đi xem sao!"

Trương Tự Cường đã cầm đồ của Giang Châu.

Hơn nữa còn được ăn uống nó say bữa này, chắc chắn gã phải giúp đỡ rồi!

Lập tức.

Trương Tự Cường đứng phắt dậy.

Sầm mặt lại, đi nhanh ra bên ngoài.

"Đi! Đi xem!"

Sau khi b người vọt vào trong sân, chỉ nghe thấy trong căn nhà trống truyền đến tiếng cầu cứu nức nở.

Trương Tự Cường vừa nghe, lập tức biết chắc đã xảy ra chuyện.

Gã lao vọt vào, một cước đạp cửa ra.

"Buông tay ra! Mau buông nữ đồng chí này ra!"

Ôi trời!

Chỉ thấy trước mắt, cả người Hồ Tiên Lai đè lên trên người Lý Tú Mai, quần cũng đã cởi phân nửa, còn mắc ở trên đùi.

Hồ Tiên Lai hiển nhiên không nghĩ tới có người tới.

Y sửng sốt dừng lại động tác.

Lúc này Lý Tú Mai ôm áo quần vừa bị lột xé, bò lên từ dưới đất.

Khóc ròng nói: "Cứu mạng với! Cứu với! Mọi người nhất định phải làm chủ cho toi!"

Nàng núp ở một bên, khóc nức nở.

Hồ Tiên Lai tỉnh táo lại, nhanh cúi người xuống, kéo quần của mình lên.

Hắn sắc mặt tái xanh, trong lòng hoảng loạn, thoáng ổn ổn tâm tình, lập tức nói: "Là cô ta dụ dỗ chú! Anh em nhà họ Giang, các cháu chớ nghe cô ta nói bậy! Cô ta chính là thôn chúng ta..."

"Câm miệng!"

Hồ Tiên Lai còn chưa dứt lời.

Một tiếng gầm vang lên.

Chỉ thấy Trương Tự Cường tiến lên mấy bước, vung tay đè Hồ Tiên Lai trên mặt đất.

Hồ Tiên Lai: "????"

"Mày là ai?! Mày làm gì vậy?! Buông ra! Biết tao là ai không?"

Y dầu gì cũng từng làm đội trưởng.

Thôn Lý Thất, người nào gặp mình dám không cho mình chút mặt mũi?

Hồ Tiên Lai lập tức muốn phản kháng.

Nhưng Trương Tự Cường trực tiếp đè đầu gối ở sau lưng y, kéo ngược hai tay y ra sau, từ trong túi quần lấy ra còng tay, còng hai tay lại.

"Tôi không cần biết ông là ai! Có chuyện gì, cùng tôi trở về đồn công an hẵng nói! Dám ở ngay trước mặt tôi cưỡng ép nữ đồng chí, thật coi tôi là không khí sao?!"

Hồ Tiên Lai lập tức mơ hồ rồi.

Gì?

"Đồn… đồn công an?"

Đầu của Hồ Tiên Lai bị đè trên mặt đất, y miễn cưỡng nghiêng đầu lại, nhìn về phía Trương Tự Cường ở đằng sau.

Người này, lạ mặt, hiển nhiên là không phải người của thôn Lý Thất.

"Giang Châu! Giang Minh?! Hai ngươi mau nói chuyện giúp chú! Chú đâu phải loại người làm ra được loại chuyện vô liêm sỉ này chớ?!"

Mặt mũi của Hồ Tiên Lai trắng bệch.

Y sống hơn nửa đời người, làm không ít chuyện xấu, song chưa từng nghĩ có ngày sẽ bị đồng chí công an còng tay bắt đi!

Giang Châu cau mày, đi tới bên cạnh của y, ngồi xổm người xuống, thở dài nói: "Chú Hồ, đồng chí công an này chính mắt nhìn thấy rồi, dù chúng cháu có nói thế nào cũng không có tác dụng!"

"Nhưng cháu từng nghe một câu, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, ngoan cố sẽ bị nghiêm trị, ngươi nếu có thể khai báo một ít khác án tử, vậy cũng là có thể tranh thủ xử lý khoan hồng!"

Giang Châu nói xong, quay đầu nhìn Trương Tự Cường: "Công an Trương, anh nói có đúng hay không?"

Trương Tự Cường gật đầu.

"Không sai, thẳng thắn được khoan hồng, ngoan cố bị nghiêm trị, nếu như khai báo các án khác, có thể nhận được xử lý khoan hồng!"

Gã nói, đứng dậy, dùng một tay lôi dậy Hồ Tiên Lai.

Kẻ háu dâm hoàn toàn suy sụp.

Cúi đầu, cứ ngập ngừng lẩm bẩm gì đó.

Thấy Lý Tú Mai vẫn còn ở khóc, Trương Tự Cường nói: "Nữ đồng chí, còn xin cô cùng tôi trở về đồn công an một chuyến, lấy khẩu cung, cô yên tâm, công an chúng ta tuyệt đối sẽ không buông tha bất kỳ một tội phạm nào!"

Lý Tú Mai nghe vậy, gật đầu, lau nước mắt.

Trương Tự Cường thấy vậy, bèn cởi ra áo khoác nam mà mình đang mặc trên người, đưa cho Lý Tú Mai.

Nàng sửng sốt, vội vàng nói cám ơn.

Lúc bọn họ ra cửa, bên ngoài đã có một đám thôn dân thôn Lý Thất vây quanh.

Thấy Trương Tự Cường áp giải Hồ Tiên Lai đeo còng tay đi ra.

Đám quần chúng lập tức tán dóc vang trời!

"Chuyện gì xảy ra vậy?! Hồ Tiên Lai bị bắt rồi?! Hắn phạm vào tội gì vậy?"

"Tôi và anh em nhà họ Giang cùng đến! Hồ Tiên Lai cưỡng buộc phụ nữ! Anh xem! Lý quả phụ kia kìa! Lão già này, cả đống tuổi rồi, tật xấu này đến già vẫn không đổi?"

"Lần này thì hay rồi, đụng vào lỗ đạn rồi! Gieo họa cho bao nhiêu cô gái tốt, tôi thấy, lão đúng là đáng đời!"

~~~

Một đám người tức tức bàn tán sôi nổi.

Xa xa chạy tới một người đàn bà lớn tuổi, quỳ trên mặt đất khóc lóc.

"Nghiệp chướng a! Thế này tôi phải sống sao đây? Trời ơi! Đồng chí công an, van xin anh, tôi cam đoan lần sau ổng không dám..."

Người đàn bà khóc lóc này.

Không phải ai khác.

Chính là vợ của Hồ Tiên Lai.

Trương Tự Cường đương nhiên không có phản ứng.

Gã đưa mắt nhìn lướt qua mấy người, sau đó quay đầu nhìn về phía Giang Châu: "Chú Giang, ngày hôm nay cám ơn chú mời cơm, lần sau anh mời khách! Sau này nếu có chuyện gì cần, cứ tới trong sở tìm anh, giờ phải về rồi, còn phải đi cả đoạn đường!"

Giang Châu gật đầu, lại hàn huyên vài câu đơn giản với gã.

Sau đó Trương Tự Cường bèn mang theo Hồ Tiên Lai cùng Lý Tú Mai đi xa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play