Anh quay đầu hung ác trừng mắt với Giang Châu, sau đó nói với Giang Phúc Quốc: "Ba, chuyện không phải như ba nghĩ!"
Giang Phúc Quốc tức điên người.
"Không phải như tao nghĩ sao? Toàn bộ người trong thôn đều nhìn thấy! Hai đứa con trai của Giang Phúc Quốc tao rất tốt! Đi đến nhà của Lý quả phụ người ta! Chúng mày muốn làm gì? Vợ con nhà mình cũng không cần?!"
Giang Châu: "...???"
Giang Minh: "...!!!"
Nói đến mức này, Giang Châu vội giải thích.
Lúc này Tề Ái Phân cũng vội vã chạy ra giữ lại chồng.
Hướng về phía hai người nói: "Rốt cuộc chuyện ra sao? Hai đứa nói mau! Giải thích rõ với ba hai đứa!"
Giang Châu lập tức kể lại đầu đuôi mọi chuyện một lần.
Giang Minh cũng mặt đen lại, giúp đỡ giải thích.
Gương mặt đen sì của Giang Phúc Quốc dần hồng lại, cuối cùng ném đòn gánh qua một bên.
Lấy ra tẩu thuốc lá rời, rít xì xì một hơi.
"Trước khi hai đứa làm việc trước không biết thông báo với người nhà? Không có não sao?"
Giang Phúc Quốc nói: "Vợ của hai đứa giờ đang khóc ở trong phòng! Nhanh vào giải thích! Bằng không đi ra tao còn đánh chúng mày!"
Giang Minh nghe vậy sửng sốt.
Vội vã chạy nhanh vào trong nhà.
Mí mắt của Giang Châu giật mạnh.
Hắn lập tức nhớ tới Liễu Mộng Ly.
Nguy rồi!
Giang Châu không nói gì, cũng vội vã chạy về phòng.
Lúc này.
Trong phòng.
Hai đứa con nít đang ngồi trên ghế đẩu, yên lặng vẽ tranh.
Liễu Mộng Ly ngồi ở bên cạnh, một tay cầm sách đọc, thỉnh thoảng còn cúi đầu nhìn hai cô con gái.
Trong phòng thắp đèn dầu hoả.
Tia sáng mờ tối lại nhảy nhót.
Ngay khi cửa mở, gió lớn ùa vào, váng dầu nổ đùng, ánh đèn dầu chập chờn.
Hai đứa trẻ thấy Giang Châu vào phòng, lập tức hớt ha hớt hải đứng lên, chạy về phía Giang Châu.
"Ba ba, ba ba đã về rồi?"
"Hôn hôn, ba ba hôn hôn Viên Viên ~ "
Giang Châu cúi người xuống.
Lần lượt hôn lên trên mặt của hai cô con gái bé bỏng.
Suy nghĩ một chút, hắn nhỏ giọng nói: "Bà nội đang nấu cơm, Đoàn Đoàn Viên Viên có thể giúp bà nội nổi lửa không?"
"Nếu như biểu hiện tốt, ngày mai ba ba mua kẹo cho các con ăn, có được hay không?"
Hai đứa con nít nghe vậy, đôi mắt lập tức sáng rực như đèn pha.
Chạy đạp đạp đạp nhanh ra ngoài.
"Bà nội ~ để Đoàn Đoàn làm cơm cơm cho ~ "
"Viên Viên, nổi lửa! Nổi lửa!"
Hai đứa con nít chạy xa.
Trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Liễu Mộng Ly ngẩng đầu liếc nhìn Giang Châu, dưới ánh đèn lờ mờ thấy không rõ tâm tình của cô.
"Đã về?"
Liễu Mộng Ly nói: "Đói không? Mẹ còn đang nấu cơm, có thể phải chờ một lát..."
"Vợ."
Giang Châu lập tức mở miệng, cắt đứt lời của cô.
"Làm sao vậy?"
"Em cầm ngược sách."
Giang Châu bình tĩnh nói.
Liễu Mộng Ly run rẩy.
Vội cúi đầu nhìn, lại phát hiện vẫn cầm đúng sách, Giang Châu rõ ràng đang gạt mình.
"Em nhìn em đi, mình có cầm sách ngược hay không cũng không biết, làm sao đọc vào chữ?"
Giang Châu xoa xoa mi tâm, đi tới, tiện tay lấy đi sách trên tay của cô.
Trong tay không có thứ gì.
Liễu Mộng Ly bèn cảm thấy không được tự nhiên.
Cô mấp máy môi, cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn Giang Châu.
"Vậy em đi giúp mẹ làm cơm..."
Dứt lời, cô bèn đứng dậy.
Nhưng tốc độ của Giang Châu nhanh hơn cô.
Hắn giữ tay cô lại, sau đó, thuận thế dùng sức, kéo cô vào trong lòng.
Dưới ánh đèn lờ mờ, khoé mắt cô đượm hồng, giọt nước mắt pha lê đang chực chờ rơi xuống.
Chóp mũi trắng nõn của cô hơi ửng hồng.
Nước mắt lập tức rơi xuống.
"Đừng khóc, đừng khóc!"
Giang Châu đã nghĩ xong lí do giải thích với vợ sẵn trong đầu.
Nhưng ngay khi nhìn thấy nước mắt của Liễu Mộng Ly rơi xuống, hắn lập tức hoảng hồn.
Hắn vội vàng ôm Liễu Mộng Ly thật chặt vào trong lòng.
Nước mắt của cô rơi xuống, cách một lớp áo thật mỏng, thấm vào ngực của mình, nóng hôi hổi.
"Anh đi tìm Lý quả phụ, có anh hai cùng đi, cửa cũng không vào, chỉ ở ngoài cửa!"
Giang Châu vội giải thích: "Tìm chị ấy là vì nhờ chị ấy giúp! Thực sự không xảy ra chuyện gì cả!"
"Cái đám ở trong thôn, đều chỉ giỏi hóng hớt rồi tam sao thất bản! Nếu em không tin, ngày mai anh sẽ dẫn em đi đến nhà của Lý quả phụ! Chúng ta nói trước mặt rõ ràng!"
Liễu Mộng Ly đang vùi đầu trong ngực hắn không khỏi muốn khóc.
Nghe người trong thôn tụm năm tụm ba nói xấu.
Ban đầu cô và chị dâu cũng không tin.
Thế nhưng, nghe nhiều rồi nghĩ nhiều, tóm lại có chút hoài nghi.
Lúc này trời đã tối.
Hai người còn chưa có trở lại.
Nghĩ quẩn, không chừng qua đêm ở nhà ả ta.
Năng lực nghĩ quẩn của phụ nữ luôn rất mạnh.
Liễu Mộng Ly bèn đi thẳng về phòng.
Bảo Đoàn Đoàn Viên Viên vẽ tranh, nói là đọc sách, trên thực tế, cô không có lòng dạ nào đọc sách.
Chỉ liên tục ngẩng đầu nhin ra bên ngoài.
Nghe Giang Châu bước vào, cô hoang mang rối loạn vội vàng vội cúi đầu làm bộ đọc sách.
Không ngờ vẫn bị hắn phát hiện.
"Em không có tức giận..."
Liễu Mộng Ly nức nở nói khẽ.
Cô muốn cúi đầu, nhưng Giang Châu lại ôm lấy mặt của cô, nâng lên.
Thấy cô rưng rưng lê, Giang Châu vừa không nỡ lại vui mừng.
Có thể nổi máu ghen, chứng minh trong lòng của cô vẫn có mình.
Giang Châu cúi đầu, hôn lên mặt của cô một cái.
Nhìn khuôn mặt của cô hồng hồng, ngũ quan long lanh xinh đẹp, lại nhịn không được hôn lên môi của cô một cái.
"Đừng giận đừng giận, anh biết, em chỉ lo lắng cho ta, có phải hay không?"
Giang Châu nhịn cười, nhỏ giọng thủ thỉ: "Lo anh bị hồ ly tinh câu đi, không trở lại nữa!"
Liễu Mộng Ly nghe vậy, nhịn không được nín khóc mỉm cười, nhìn hắn.
"Em mới không như vậy đâu!"
Cô sẵng giọng.
Ánh mắt này, long lanh yêu kiều, vừa quyến rũ lại xinh đẹp.
Khiến cho trái tim của Giang Châu cũng loạn nhịp.
Hắn nhịn không được.
Cúi đầu hôn cô.
Đưa tay vòng ra sau gáy của cô, hôn sâu hơn.
~~~
Ngày hôm sau, vào sáng sớm.
Giang Châu đi huyện Khánh An, tìm được Trương Tự Cường, kêu gã buổi chiều tới thôn Lý Thất một chuyến.
Khoảng 2 giờ chiều.
Trương Tự Cường mặc thường phục đi đến thôn Lý Thất, Giang Châu nhờ Tề Ái Phân làm một bữa ngon, bắt chuyện với gã trước khi ăn cơm.
Mà vào lúc này.
Lý quả phụ cũng mang theo một con chim trĩ hoang, đi về phía nhà của Hồ Tiên Lai.
"Ai ui! Tú Mai, em cũng tới bán chim trĩ hoang sao?"
Hồ Tiên Lai bưng tách trà, ngồi trên ghế, bình chân như vại gác chéo chân.
Thấy Lý Tú Mai đến.
Y cực kỳ sung sướng!
Ngày hôm nay, Lý Tú Mai mặc mặc một chiếc áo sơ mi lụa mỏng chấm bi.
Thân hình của nàng vốn căng đầy mông lớn vú bự, làn da lại trắng như tuyết.
Mái tóc đen đánh hình con rết, hất ra sau vai.
Gương mặt xinh đẹp quyến rũ, chỉ trong nháy mắt câu đi hồn vía của Hồ Tiên Lai!
Trong cả cuộc đời làm người của y.
Không có đặc điểm và sở thích nào khác.
Chỉ duy hai chữ chưa hề thay đổi!
Háo sắc!
Lúc còn trẻ làm đội trưởng, không biết gieo họa bao nhiêu cô gái đàng hoàng.
Ỷ vào thân phận của mình, không ai dám nói ra.
Sau đó mặc dù không còn làm đội trưởng, cũng không còn cô gái nào tố cáo y.
Dù sao đã qua nhiều năm như vậy, hơn nữa, cô gái nào không sợ mất danh dự?
Mà Lý Tú Mai Lý quả phụ trước mắt.
Thường ngày luôn cảnh giác thận trọng, đề phòng mình khắp nơi.
Y chưa ăn được lần nào!
Chưa được ăn lại càng khiến y mê muội!
~~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT