27

Ta mười bảy tuổi gả cho Trình Ôn Đình, nay đã là phụ nhân hai mươi lăm tuổi.

Buổi tối nhìn vào gương, nữ tử với mái tóc đen và đôi mày mắt quen thuộc mà lạ lẫm.

Hỉ Nhi luôn nói ta không khác gì so với trước kia, nhưng nàng không phải cũng vô tình phát hiện ra một sợi tóc bạc trong tóc ta sao.

Nàng ban đầu không chịu cho ta xem, định lén lút vứt đi.

Ta nhìn thấy vẻ mặt của nàng qua gương, bật cười thành tiếng: "Đưa đây! Em nhổ tóc ta mà em tưởng ta không cảm thấy đau sao?"

Hỉ Nhi bất đắc dĩ đưa sợi tóc bạc đó cho ta, đồng thời an ủi ta: "Chỉ thấy có một sợi này thôi à, tóc của phu nhân như tơ lụa vậy, đẹp lắm."

Ta không để ý đến lời an ủi của nàng, chỉ cảm thán nhìn sợi tóc bạc trong tay nói một câu: "Thật sự là đã già rồi."

Thật sự là đã già rồi.

Thật đáng tiếc.

Cả đời ta chưa bao giờ làm sai điều gì, tự cho là còn lương thiện, cuối cùng vẫn không tránh khỏi kết cục lãng phí cuộc đời.

Tiếc nuối, nhưng cũng là bình thường.

Con diều hâu đậu trên cành cây không có cơ hội bay đến Nam Hải của nó.

Nữ tử trên thế gian này không phải cũng đều như nhau sao.

Không có ý nghĩa.

Thật không có ý nghĩa.

...

Ta phải thu lại lời vừa rồi, cuộc đời bắt đầu trở nên có ý nghĩa rồi.

Giữa ban ngày ban mặt, thật là gặp quỷ rồi.

Hôm đó hoàng hậu mở tiệc trong cung, ta thế mà lại gặp Lương Chấp.

Không, y không phải là Lương Chấp.

Y hiện tại gọi là Hạ Nam Ngung, là một vị du kỵ tướng quân vừa trở về từ biên cương.

Tại cung yến, ta nghe phu nhân thái bộc ngồi cạnh nói về y.

Nàng nói vị Hạ Nam Ngung tướng quân này từng xuất thân từ thổ phỉ, vì kết thù với đại đương gia trong sơn trại nên đã phản bội và đầu hàng hoài hóa tướng quân (*) Tần Thế Nguyên.

(*) Hoài hóa tướng quân (怀化将军) là một chức danh quân sự trong lịch sử Trung Quốc, dùng để chỉ tướng lĩnh có nhiệm vụ bảo vệ và giữ gìn an ninh ở vùng biên giới hoặc khu vực bất ổn.

Hoài hóa tướng quân cùng y nội ứng ngoại hợp, cuối cùng đã tiêu diệt ổ thổ phỉ ẩn náu trong núi sâu.

Phu nhân thái bộc hỏi ta có còn nhớ nguyên tiêu mười hai năm trước không, khi có một nhóm hung đồ không rõ lai lịch đã bắn ch*t bá tánh và quan quyến trên đường phố Thượng Kinh.

Nhóm hung đồ đó chính là người trong ổ thổ phỉ có thù oán với Hạ Nam Ngung tướng quân.

Đại đương gia kia luôn đóng quân tại Tần Lĩnh, nghe nói là cô nhi của tiền triều.

Hắn đối với triều đình hiện nay đầy oán hận, tuyên bố dù không có hy vọng phục quốc cũng nhất định phải cho triều đình thấy sắc thái của sự trả thù.

Quả nhiên, nguyên tiêu mười hai năm trước hắn đã làm được.

Chỉ là sau này, vì sự phản bội của Hạ Nam Ngung mà hắn đã ch*t không nơi chôn thây.

Hạ Nam Ngung người này, thân đầy khí chất thổ phỉ, dù đã gia nhập quân đội dưới trướng hoài hóa tướng quân, đi biên cương đánh giặc, nhưng vẫn mang danh là một kẻ cướp.

Y liều lĩnh, đã lăn lộn ở biên cương gần mười năm, tuy lập nhiều chiến công nhưng vì không nghe lệnh, liên tục bị cách chức và sắc phong lại.

Hiện giờ y khó khăn lắm mới giữ được cái chức ngũ phẩm du kỵ tướng quân.

Phu nhân thái bộc nói rằng lần này y trở về kinh vì đã gây rối với thứ sử biên cương và bị cấp trên trục xuất về kinh, lệnh không được trở lại nếu không có chỉ dụ.

Người nọ còn viết một phong thư cho đương kim thánh thượng, nói du kỵ tướng quân Hạ Nam Ngung hiện giờ đã hai mươi bảy, có danh là một góa vợ trong quân đội, vì không giữ được khuôn phép, thanh danh quá xấu, đến nỗi các nữ tử biên cương đều không muốn gả cho y.

Hy vọng thánh thượng tìm cho y một mối hôn sự ở kinh thành để có thể răn đe và cải thiện phẩm hạnh của y.

Người gửi thư là cậu của hoàng hậu, một khi cậu đã mở lời, hoàng hậu đương nhiên phải thực hiện.

Chỉ có điều, nàng rất khó xử.

Tuy nói Hạ Nam Ngung là tướng quân ngũ phẩm, nhưng không có cha mẹ, không có gia thế trong kinh.

Dù y có vẻ ngoài không tệ, nhưng đã hai mươi bảy tuổi, tuổi đã không còn nhỏ nữa.

Thêm vào đó, y từng là một kẻ cướp cùng danh tiếng tồi tệ, gia đình có gia thế trong Thượng Kinh đều không muốn gả con gái cho y.

Gia thế quá thấp, hoàng hậu cũng không chọn được ai phù hợp.

Do vậy, nàng ấy nghĩ ra cách tổ chức một buổi tiệc trong cung, mời quan quyến các phu nhân vào cung.

Hạ Nam Ngung xuất hiện dưới danh nghĩa tặng chậu cây cảnh, hy vọng thông qua sự giúp đỡ của các phu nhân sẽ tìm ra cô nương phù hợp.

Nhưng ngay khi ta nhìn thấy Hạ Nam Ngung, tay ta không thể ngừng run lên.

28

Y và Lương Chấp quả thực giống nhau đến lạ.

Dù đã mười một năm không gặp, ta vẫn ngay lập tức nhận ra, chỉ có điều là gương mặt giờ đã trưởng thành và phong trần hơn, các đường nét càng thêm sắc bén và lạnh lùng, cùng với lớp râu xanh lởm chởm mọc ở cằm… còn lại thì gần như giống hệt nhau.

Vì không thể tin trên đời lại có người giống nhau đến vậy, sau khi Hạ Nam Ngung đặt chậu san hô xuống và từ biệt rời đi, không lâu sau ta liền tìm lý do rời khỏi yến hội.

Ta đuổi theo bước chân của y.

Khi đến con đường bên ngoài cổng lại không thấy bóng dáng người đâu, ta mới thở hổn hển mệt mỏi ngồi bệt xuống đất.

Nhưng lúc này, trước mặt ta hiện ra một đôi giày.

Ngẩng đầu lên, chính là Hạ Nam Ngung.

Y vẻ mặt khó hiểu, nhướng mày hỏi ta: "Vị phu nhân này, cô theo ta làm gì vậy?"

Ta không đáp, chỉ vất vả đứng dậy, vững vàng đứng trước mặt y, rồi đột ngột đưa tay xắn tay áo bên trái của y lên.

Vào đêm Nguyên Tiêu mười hai năm trước, Lương Chấp đã bị một mũi tên làm xước tay khi cứu ta dưới thành lầu.

Trước mắt ta, vị Hạ tướng quân quả thật có vết sẹo trên cánh tay trái.

Nhưng không chỉ một vết sẹo.

Cánh tay rắn rỏi của nam tử đen đúa và vạm vỡ, có vài vết sẹo sâu nông khác nhau đã hòa vào màu da, không phân biệt được là gân guốc nổi lên hay vết thương cũ năm xưa.

Tay ta đặt lên những vết sẹo đó, muốn đem hết sức lực mà tìm kiếm chứng cứ y là Lương Chấp.

Nhưng thật khó khăn.

Vết sẹo của Lương Chấp năm đó vốn chỉ là vết xước, nếu còn đến giờ chỉ sợ chỉ còn dấu vết rất nhạt.

Ta không tìm thấy.

Bàn tay run rẩy của ta và những giọt nước mắt bất ngờ rơi xuống cánh tay khiến nam nhân trước mặt không nhịn nổi mà bật cười.

Giọng y có phần thô và cực kỳ trầm thấp, mang theo chút chế giễu: "Phu nhân làm gì vậy? Giữa ban ngày ban mặt, kéo tay áo ta lên sờ tới sờ lui, cô đã trả tiền chưa đấy?"

Ta không quan tâm đến sự châm chọc của y, chỉ thất vọng buông tay.

Rồi quay lưng, bước loạng choạng rời đi.

Ta như mất hồn mất vía, cảm giác như đột nhiên đã già đi nhiều tuổi.

Dù sau lưng người này còn pha trò một cách khó chịu: "Cứ thế mà đi à? Sờ mà không nhận, nữ nhân ở Thượng Kinh này thật là vô tình mà."

29

Đêm ở phủ thái thường khanh vẫn như thường lệ.

Ta dựa vào giường, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn ra bậu cửa sổ, nói với Hỉ Nhi: "Hôm nay, ta dường như đã thấy Lương Chấp."

Hỉ Nhi đang chuẩn bị hạ rèm giường cho ta, nghe vậy liền ngẩn ra một chút, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh cười nói: "Không thể nào, phu nhân nhất định là hoa mắt rồi."

"Không, Hỉ Nhi, chính là huynh ấy mà, người đó trông rất giống với Lương Chấp."

Ánh mắt ta dừng lại trên người Hỉ Nhi, nước mắt không tự chủ rơi xuống.

Ta che mắt lại.

Hỉ Nhi đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy ta.

Nàng nói: "Phu nhân, người ch*t không thể sống lại, người biết điều đó mà."

Giọng nàng có chút nghẹn ngào nhưng ta vẫn cố chấp, nói: "Y có độ tuổi tương đương với Lương Chấp, khi đứng trước mặt ta ta thấy bóng dáng của Lương Chấp chồng lên y."

"Phu nhân, người đừng khóc nữa, ta đau lòng, dù y là ai, nếu có thể làm người vui vẻ hơn, được an ủi, thì cứ coi như y là Lương Chấp, cũng có sao đâu?"

30

Lần đầu tiên gặp Hạ Nam Ngung, Hỉ Nhi đã nói với ta cứ coi y là Lương Chấp cũng không sao.

Nhưng làm sao có thể chứ?

Chỉ trong vài ngày, ta đã suy nghĩ cẩn thận lại.

Hạ Nam Ngung không phải là Lương Chấp.

Y không thể là Lương Chấp.

Bởi vì Lương Chấp đã sớm ch*t, được cha ta chôn cất.

Ta không thể vì hình dáng giống nhau mà nhầm lẫn Hạ Nam Ngung thành Lương Chấp được, như vậy là không công bằng với Lương Chấp.

Huynh ấy mãi mãi là thiếu niên, mãi sống trong ký ức xưa của ta.

Và giờ đây ta là thê tử của Trình Ôn Đình, dù có sinh ra hiềm khích hay không ưa thích nhau, ta vẫn phải tuân theo nữ tắc cùng những lễ giáo đáng ch*t này.

Ta quyết tâm từ nay sẽ không gặp lại vị Hạ tướng quân đó nữa.

Dù có nghe thấy y xuất hiện ở đâu ta cũng sẽ tự động tránh xa.

Tuy nhiên, chỉ trong nửa năm ngắn ngủi ta lại gặp y ba lần.

Điều này thật là vô cùng bất đắc dĩ.

Hoàng hậu vì quan tâm đến chuyện hôn sự của y nên than phiền với hoàng đế rằng những quý nữ được chọn, những gia thế tốt thì kêu trời khóc đất đòi từ chối mối hôn sự này, vất vả lắm mới có cô nương thích Hạ Nam Ngung mà y lại còn kén cá chọn canh, không hài lòng.

Hoàng hậu có chút tức giận, cũng có phần bất lực.

Hoàng đế liền nói, một người kén chọn, hai người cũng kén chọn, trong kinh thành còn nhiều thanh niên trai tráng chưa có vợ, không chỉ riêng Hạ Nam Ngung mà trong hàng ngũ hoàng thân quốc thích, những kẻ ăn chơi trác táng chưa thành gia cũng cần tìm vợ.

Tại sao không nhân cơ hội này để mọi người nhìn ngắm nhau?

Vì vậy, do hoàng hậu dẫn đầu, quan quyến các phu nhân trong kinh thành cũng tham gia vào việc này.

Hôm nay, thái bộc phu nhân tổ chức một trận đấu mã cầu nam nữ cùng thi, ngày mai Tông Bá phu nhân tổ chức một buổi tranh luận thơ văn nam nữ cùng bàn, sau đó lão thái thái hầu phủ làm chủ, cùng đi ngắm hoa và cảnh đẹp trên núi.

Trong khoảng thời gian đó, với tư cách là phụ nhân có tiếng trong kinh thành, ta cũng thường xuyên nhận được thiệp mời từ các nhà đưa tới.

Ta đã giả vờ ốm vài lần nhưng không thể cứ ốm mãi.

Nếu không sẽ bị người ta bàn tán.

Vì vậy, chỉ trong nửa năm ngắn ngủi ta đã gặp Hạ Nam Ngung ba lần.

Có lẽ vì lần đầu gặp mặt ta tỏ ra quá mức lỗ mãng, y nhớ rõ ta, mỗi khi gặp đều không tự giác nhìn ta.

Nếu ta lỡ bắt gặp ánh mắt y, y sẽ nhướn mày nở nụ cười mang ý châm biếm.

Ta lập tức quay đi, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt đầy vẻ chế nhạo tìm tòi đó vẫn dừng lại trên ta.

Sau đó, ánh mắt ấy dần trở nên có độ ấm, bắt đầu trở nên nóng bỏng.

Giữa nam và nữ đôi khi chỉ cần một ánh mắt đã đủ để tạo ra sự mơ hồ.

Có lẽ vì ta luôn tỏ ra bình tĩnh, quá nghiêm túc, mà khi Hạ Nam Ngung nhìn ta, có lần không nhịn nổi cười ra tiếng.

Khi đó, chúng quan quyến và các tiểu thư thế gia đang thưởng trà, thái bộc phu nhân tò mò hỏi Hạ Nam Ngung cười vì điều gì?

Hạ Nam Ngung đáp: "Bỗng dưng nhớ lại lúc ta ở biên cương đã bắt được một con chồn hoang, con chồn đó biết giả ch*t nhưng màu lông trắng như tuyết, từ cổ đến bụng sờ vào xúc cảm mềm mại, đẹp tuyệt vời."

"Như vậy làm thành đồ trang trí lông chồn, chắc chắn rất đẹp."

Một tiểu thư quý tộc có đôi mắt sáng ngời nhìn Hạ Nam Ngung, che miệng cười.

Hạ Nam Ngung lại nói: "Sao cô lại tỏ ra thiếu hiểu biết như vậy, ta chỉ mới nhìn nó đã không rời mắt, đâu nỡ lột da nó."

31

Tháng ba, lão thái thái của phủ kinh bình hầu tổ chức một bữa tiệc ngắm hoa tại vườn Mi Sơn trong thành.

Đến lúc đó không chỉ lão thái thái của phủ thừa tướng sẽ tham dự, mà mẹ ta và trưởng tẩu Vinh Gia huyện chúa cũng sẽ có mặt.

Lão thái quân là người đã làm mối cho ta và Trình Ôn Đình, bà luôn thể hiện ra rằng bà rất yêu quý ta, vì vậy ta nhất định phải có mặt ở đó.

Còn mẹ ta và trưởng tẩu, từ bữa tiệc trăm ngày của con trai Ngụy thị ta chưa gặp lại họ.

Ngay cả khi ta bị Ngụy thị đầu độc, hôn mê một thời gian, họ nghe tin nhưng cũng chưa từng đến thăm.

Việc này trách ta không nên thân, bị hại dù có ch*t cũng là xứng đáng, không thể trách được họ.

Vì vậy, dù gặp lại trong bữa tiệc ngắm hoa ta vẫn cung kính gọi một tiếng “mẹ” và “tẩu”.

Mẹ gật đầu, không nói thêm gì.

Vinh Gia huyện chúa với tư thái cao quý, giống như ngày xưa, chỉ đáp một cách mơ hồ không quá muốn để ý đến ta.

Nàng là con gái độc nhất của Phúc vương, từ nhỏ lớn lên cùng công chúa, thân phận cao quý, luôn không mấy để ý đến người khác.

Ta không để tâm, đứng cạnh lão thái quân trò chuyện cùng tất cả mọi người với nụ cười dịu dàng.

Hiền hậu dịu dàng dường như đã khắc vào xương cốt của ta vậy, trên mặt ta vẫn luôn là nụ cười đúng mực ấy.

Đến chiều tối, bữa tiệc ngắm hoa cuối cùng cũng kết thúc.

Xe ngựa và thủ vệ của các phủ đều bắt đầu trở về.

Sau khi tiễn lão thái thái của phủ kinh bình hầu, lão thái quân của phủ thừa tướng và đám người của thái bộc phu nhân, ta lại cười tiễn mẹ và trưởng tẩu.

Trước khi mẹ rời đi, bà nâng rèm xe ngựa, hiếm khi nói với ta: “Gần đây nếu không có việc gì thì hãy về nhà chơi một chút.”

Ta gật đầu đáp lời.

Khi xe ngựa trên con đường núi khuất dần, nụ cười trên môi ta từ từ tắt lịm trở lại vẻ mặt không cảm xúc.

Hỉ Nhi hỏi ta có muốn về phủ không.

Ta quay đầu nhìn vườn đã vắng người, mệt mỏi nói: “Lúc này thật hiếm có sự yên tĩnh, Hỉ Nhi, chúng ta đi dạo trên núi đi.”

32

Ta thề rằng, ta không hề nghĩ sẽ tình cờ gặp Hạ Nam Ngung ở vườn Mi Sơn.

Đây hoàn toàn là một chuyện ngoài ý muốn.

Ta không cẩn thận bị trẹo chân trên núi, mỗi bước đi đều đau đớn vô cùng.

Hỉ Nhi thấy còn một đoạn đường dài để xuống núi liền giúp ta ngồi xuống một đình nghỉ mát, nàng ra ngoài gọi thủ vệ ở chân núi đến khiêng kiệu tới.

Ta một mình buồn chán dựa vào lan can đình, thất thần nhìn về phía xa.

Bất ngờ nghe thấy tiếng một nam nhân đùa cợt từ phía sau:

“Phu nhân sao vậy? Đợi ta ở đây sao?”

Ta ngạc nhiên quay lại, thấy Hạ Nam Ngung xuất hiện trong đình hóng gió, y mặc áo choàng màu đen, thắt dây xanh, vóc dáng gầy nhưng cao ráo, rất nổi bật.

Không thể không nói, dung mạo của y thật sự đoan chính, đôi mắt sắc bén và lạnh lùng của y chỉ cần cười nhẹ một chút liền có vẻ ngang tàng, giống như hành vi của một tên thổ phỉ hoặc lưu manh vậy.

Nụ cười của y phát ra từ lồng ngực, giọng nói ấm áp lại dễ nghe: “Chẳng lẽ là nhớ ta rồi sao?”

Danh tiếng của y quả thật không hề khoa trương.

Y và Lương Chấp tuy có sự tương đồng về ngoại hình nhưng hành động lại hoàn toàn khác biệt.

Ta hơi nhíu mày, không có ý định đáp lại.

Tuy nhiên, khi vừa quay mặt đi mắt cá chân ta đột nhiên đau nhói.

Quay đầu nhìn lại ta thấy Hạ Nam Ngung đang ngồi xổm trước mặt ta, một tay nắm lấy mắt cá chân bị thương của ta.

Bàn tay y thô ráp, cách một lớp vớ ta vẫn cảm nhận được sự nóng bỏng đó.

Trong khoảnh khắc đó, trái tim ta như bị đè nén, quên cả cảm giác đau đớn ở chân, chỉ ngây ngẩn nhìn y, vẻ mặt hoang mang.

Gương mặt trước mắt khiến ta chợt nhớ đến một hình ảnh quen thuộc:

“A Diên, sau này đừng nói những lời này nữa, nếu truyền ra ngoài sẽ bất lợi cho muội đấy, còn gây ra rắc rối nữa.”

“Ta chỉ nói trong nhà thôi mà, sẽ không truyền ra ngoài đâu.”

“Vậy cũng không được, nếu lời này bị trường sử đại nhân biết, muội sẽ phải chịu khổ đấy.”

“Ai da, biết rồi biết rồi mà, huynh buông chân ta ra đi.”

Từ khi Hạ Nam Ngung xuất hiện, ta luôn không tự chủ được mà nghĩ về Lương Chấp.

Vì vậy ta không muốn gặp y.

Nhưng Hạ Nam Ngung không có nửa phần khác thường, lúc này y chỉ đơn thuần kiểm tra tình trạng chân bị thương của ta.

Ánh mắt y chăm chú nhìn chân ta, quan sát một lượt rồi nói: “Khớp xương bị lệch rồi.”

Vừa dứt lời, y bất ngờ ra tay chỉnh lại mắt cá chân bị thương của ta.

Ta đau đớn hét lên, nước mắt rơi đầy mặt.

Hạ Nam Ngung không buông tay, một bên thao tác thành thạo một bên ngẩng đầu, ánh mắt cong lên nhìn ta với vẻ thích thú: “Mới có vậy đã khóc rồi à? Cô thật là thích khóc nhỉ, chỉ cần động chút là đã rơi nước mắt.”

Dưới sự xoa nắn của y, mắt cá chân ta đã không còn đau như trước, nước mắt cũng ngừng rơi, chỉ còn lại âm thanh nghẹn ngào.

Ta hỏi y: “Không biết nguyên quán của Hạ tướng quân ở nơi nào? Trong nhà có huynh đệ ruột nào không? Có phải xa cách từ nhỏ không?”

Hạ Nam Ngung nhướn mày nhìn ta, đột nhiên cười: “Ta đã nói rồi, sao lại nghĩ ta là ai?”

Ta lắc đầu: “Không có, ngài thực sự không giống người đó, là ta đã nghĩ nhiều rồi.”

“Hắn là ai? Tên là gì?”

“Lương Chấp.”

“Lương Chấp à? Ta không biết.”

“Không biết cũng được, ta chỉ hỏi bâng quơ thôi.”

“Vậy hắn có quan hệ gì với cô?”

Hạ Nam Ngung nhìn ta với vẻ hứng thú, ánh mắt đầy sự tìm tòi.

Ta không muốn trả lời, chỉ nói: “Chân ta không đau nữa, cảm ơn Hạ tướng quân, ngài xuống núi trước đi.”

Hạ Nam Ngung quả thật rất phiền.

Y lại giữ chặt mắt cá chân của ta không buông, lại nói: “Hắn là tình nhân của cô? Là người yêu?”

Ta nhất thời tức giận, cố gắng rút chân ra khỏi tay y: “Liên quan gì đến ngài! Buông ra! Ngài chớ có nói bậy bạ.”

33

Hạ Nam Ngung phát điên rồi, y gan to bằng trời.

Khi ta cố gắng rút chân lại, y càng nắm chặt hơn, đứng dậy và quỳ một gối tiến lại gần ta, dùng tay kia ôm chặt lấy eo ta.

Ta kinh hoàng lùi lại, lưng dựa vào lan can.

Y lại áp sát hơn, thuận thế mà ép chặt ta.

Ánh mắt y vô cùng tự mãn khi nhìn ta, rồi y hít thở cùng ta, cười nói: "Phu nhân, nếu nàng cô đơn thì thử xem ta thế nào? Ta sức khỏe dồi dào, chắc chắn sẽ làm nàng sung sướng."

Những lời nói này như sét đánh giữa trời quang, lại được kẻ háo sắc này thốt ra với giọng điệu khoan khoái, y còn tỏ ra thành thật, mười phần chân thành.

Thực tế, Hạ Nam Ngung có vóc dáng đồ sộ như một bức tường, ta bị y giam giữ trong vòng tay, không có cách nào cử động.

Ta mở to mắt kinh hoàng quay mặt đi chỗ khác, cơ thể và giọng nói đều run rẩy dữ dội.

"Ngươi, ngươi mau buông ra, không sợ ch*t sao!"

"Có được nữ nhân như phu nhân thì ch*t có gì mà sợ!"

"Ngươi, ngươi điên rồi! Phu quân ta là quan tam phẩm, ta lại là phu nhân của Trình đại nhân!"

"Ta biết." Hạ Nam Ngung lại nhướn mày, vẻ mặt không mấy quan tâm.

Y mỉm cười nhìn ta, bàn tay trước đó nắm chân ta giờ dọc theo bắp chân ta đi lên rồi đột ngột nâng cả chân ta lên, đặt lên eo y.

"Vậy nên, ta càng thích phu nhân hơn."

Tư thế này làm ta ngay lập tức toát mồ hôi, những lời nói buông thả và hoang d*m của y càng khiến mặt ta đỏ bừng.

Ta không thể đẩy y ra, gần như sắp khóc: "Hạ Nam Ngung! Ngươi đang làm gì vậy, mau tránh ra!"

"Phu nhân không thích sao? Ngay từ lần đầu thấy nàng, ta đã mong có một ngày như vậy, phu nhân da trắng như tuyết, dáng vóc xinh đẹp, ta thích nàng vô cùng, đêm đêm tưởng nhớ ngày ngày mong đợi…"

"Nghe nói Trình đại nhân luôn nghiêm cẩn chính trực, là quân tử được mọi người kính trọng trong kinh thành, được thánh thượng khen ngợi là nhân tài đứng đầu văn nhân, ta ghét nhất loại người như vậy, cho nên có thể cùng phu nhân một lần ta cũng sẵn sàng ch*t."

"Phu nhân, nàng dám đuổi theo ta trong cung, xốc tay áo ta lên, giờ bị ta kéo váy lên liền sợ sao?"

"Phu nhân sợ gì chứ, chẳng ai biết cả, lòng nàng cũng rất muốn làm như vậy đi... Mở to mắt ra, cứ coi ta là người khác đi, ta cũng không quan tâm, nàng mở mắt ra nhìn ta đi."

Ta đã nhiều năm không gần gũi với nam nhân.

Hạ Nam Ngung quả thực rất biết cách, y làm bùng cháy d*c vọng trong cơ thể và tâm trí ta khiến ta không thể thở nổi.

Toàn thân ta mềm nhũn tựa vào vai y, móng tay gần như cắm vào thịt ở lưng y.

"Hạ tướng quân, đừng, không được!"

"Hạ Nam Ngung, ngươi mau dừng lại, dừng tay."

"… Ngươi, nhanh lên, nếu không người khác sẽ đến!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play