Gia nô trong phủ nhà họ Ninh không tiện giao cho Đoạn Viên Viên quản lý, thân là tân nương, còn chưa quen đất quen nước, mà giao cho người không liên quan đến nhà họ Ninh mới là yên tâm nhất, di nương Trần là người từng trải, trong lòng hiểu rõ điều này.
Năm đó khi Ninh Tuyên chưa chào đời, hạ nhân trong nhà đều là nô bộc đời đời kiếp kiếp, quan hệ trong phủ chằng chịt phức tạp, ngay cả đồ trang sức trâm cài của bà ta cũng dám lén lút đem bán.
Chọn người cho Đoạn Viên Viên, bà ta chỉ chọn những người không hề liên quan đến nhà họ Ninh.
Người môi giới cũng hành động rất nhanh, sáng sớm hôm sau đã nhanh chóng dẫn một đám thiếu nữ gầy gò ốm yếu vào cửa dập đầu.
Đoạn Viên Viên còn chưa tỉnh ngủ đã bị nha hoàn lôi từ trên giường dậy chọn người, nếu là ngày thường nhất định là nàng không dậy nổi, nhưng đây là lần đầu tiên nàng chứng kiến cảnh buôn người sau khi đến thời cổ đại! Dù có buồn ngủ đến đâu, nghĩ đến việc bên ngoài đang chọn người, nàng cũng tỉnh táo hẳn.
Trong lòng Đoạn Viên Viên vẫn có chút sợ hãi, đồng thời cũng rất may mắn vì mình không sinh ra trong gia đình nghèo khó, nếu không rất có thể sẽ không chịu nổi mà chết ngất tại chỗ.
Mụ mụ môi giới tên là Chu Mại Bà, trước khi đến đã được dặn dò, biết là chọn nha hoàn thân cận cho cô nương, người được đưa đến đương nhiên đều là những cô nương được tắm rửa sạch sẽ nhưng không được xinh đẹp.
Có điều là người tốt hay xấu chỉ cần nhìn khí sắc là biết ngay, những người đứng trong sân nhà họ Ninh đều gầy gò như bộ xương di động, bọn họ đã được huấn luyện kỹ càng, chủ nhân đi ngang qua cũng không một ai dám ngẩng đầu nhìn.
Chu Mại Bà hắng giọng nói: “Tất cả cởi giày ra cho cô nương xem nào!”
Đám thiếu nữ ngay cả lông mày cũng không nhúc nhích, dưới ánh sáng ban ngày đã để lộ ra đôi bàn chân được rửa sạch sẽ.
Chu Mại Bà rất đắc ý: “Người của lão bà tử ta đây, chưa từng có ai có bàn chân xấu cả! Sức lực đều rất lớn!”
Bàn chân bằng phẳng, dày thịt, nhưng không làm được việc nặng, có một số mụ mụ môi giới muốn qua mặt người khác sẽ làm như vậy.
Cứ như tuyển tú vậy, sau khi xem chân xong, Chu Mại Bà lại hô: “Các cô nương há miệng ra nào!”
Đoạn Viên Viên khó xử nhìn di nương Trần: “Không cần xem hơi thở có thơm tho như hoa lan hay không đâu nhỉ?”
Ma ma Triệu cười nói: “Đứa nhỏ ngốc này, đây là đang xem răng đấy!”
Răng là một phần rất quan trọng khi mua nha hoàn. Răng đen hỏng nhất định không được, cuộc sống khốn khó đã trải qua quá nhiều, mua về có thể không dùng được mấy năm đã mất.
Những người được đưa đến trước mặt Đoạn Viên Viên, đều là những người đã được chọn lọc kỹ càng, nàng không thể nhìn thấy loại răng như vậy.
Nhưng nàng rất phản cảm với việc học loại kiến thức này. Trước kia chưa từng tận mắt chứng kiến cảnh bán người, nàng sẽ vô thức cho rằng đây là quan hệ thuê mướn đặc thù, mình bỏ tiền, hạ nhân làm việc.
Bây giờ một loạt bàn chân trắng nõn và hàm răng trắng bóng bày ra trước mặt nàng, kiểu suy nghĩ ngây thơ đó hoàn toàn sụp đổ.
Nhưng nàng cũng không thể xông ra ngoài nói không được, ta không học! Các người đang phạm pháp!
Ước chừng ngay cả Thanh La và Tử Quyên cũng sẽ dùng ánh mắt nhìn người thần kinh mà nhìn nàng.
Phụ nữ điên thời này sẽ bị nhốt trong từ đường cho đến chết!
Ma ma Triệu dạy chủ yếu không phải là xem răng có bị hỏng hay không, mà là xem mức độ mài mòn, tuổi tác và có giấu độc dược hay không.
Người nghèo ở nông thôn và gia đình nhỏ thường ăn ngũ cốc thô, mức độ mài mòn răng của họ tự nhiên khác với những cô nương ăn ngon mặc đẹp.
Răng sữa của trẻ con và răng vĩnh viễn của người lớn cũng rất khác nhau, nếu mụ mụ môi giới lấy trẻ con giả làm thiếu nữ đến bán, có thể dựa vào răng để nhìn ra bà ta có phải đang làm ăn phi pháp hay không.
Đối với hai điều đầu tiên thì mụ mụ Chu đều không có ý kiến gì, chỉ đến khi nghe đến việc giấu độc liền vỗ đùi nói: “Chúng tôi là người môi giới làm ăn đàng hoàng, ai dám đem nha đầu mình mẩy có độc đến phủ nhà họ Ninh chứ?”
Ma ma Triệu nào tin lời tam cô lục bà* này.
*三姑六婆 – tam cô lục bà: chỉ những người phụ nữ làm nghề bất chính, lừa đảo. Ba cô trong đó có đạo cô, cô đồng.
Chuyện như vậy ở những gia đình giàu có quyền thế đâu phải là chưa từng xảy ra.
Rất nhiều cô nương trước khi bị bán đi, phụ mẫu hoặc bản thân họ đều sẽ nghĩ đủ mọi cách để giấu một ít độc dược trong răng. Nếu như được gả vào nhà tử tế thì họ sẽ lấy ra, nhưng nếu rơi vào tay kẻ xấu xa, những cô nương có tính cách mạnh mẽ thì thà chết cũng không chịu khuất phục.
Kết quả, thật sự là bà ta đã lấy ra được một chiếc răng giả trong miệng của một cô nương có cằm nhọn, bên trong chính là độc dược.
Cụ thể là loại độc gì thì Đoạn Viên Viên không rõ, cô nương kia đã bị đưa đi rồi.
Một nha đầu không an phận như vậy, Ninh Tuyên và di nương Trần sẽ không để nàng ta ở lại bên cạnh.
Di nương Trần biết Đoạn Viên Viên chưa từng chứng kiến cảnh tượng này nên ôm nàng vào lòng nói: “Ngoan nào, con bé kia có nơi tốt để đi rồi, di nương không thể để con bé gặp qua con rồi lại mất phúc được.”
Người xưa không nói chuyện sống chết một cách trực tiếp, trong nhà cũng kiêng kỵ điều này. Mất phúc chính là chết, ý của di nương Trần chính là sẽ không để cô nương kia chết đi.
Cô nương giấu độc trong miệng khi trở về sẽ bị bà môi giới đối xử thế nào, không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn kết cục sẽ rất bi thảm. Người có thể làm chủ ở nhà họ Ninh chỉ có một mình Ninh Tuyên, Đoạn Viên Viên nghiêng đầu nhìn hắn.
Ninh Tuyên bị ánh mắt long lanh như nước của biểu muội trong lòng mẫu thân nhìn chằm chằm, cũng mềm lòng, dịu dàng nói với nàng: “Biểu ca đã bao giờ lừa gạt muội chưa?”
Lần trước nói dẫn nàng ra ngoài chơi chẳng phải là cũng không đi sao? Đoạn Viên Viên không thể cãi lại Ninh Tuyên, chỉ có thể nắm lấy tay áo hắn gật đầu: “Muội đều nghe lời biểu ca.” Miệng thì nói vậy, nhưng trong mắt đã ngấn lệ. Nàng không muốn tiếp tục xem nữa!
Tâm tư Đoạn Viên Viên rất đơn thuần, hỉ nộ ái ố đều thể hiện rõ trên mặt. Hôm nay chắc chắn là đã dọa nàng sợ rồi, Ninh Tuyên nghĩ vậy, trong lòng có chút đau lòng, muốn gọi người tới nói chuyện. Nhưng mẫu thân còn ở đây, bên ngoài còn nhiều người như vậy, làm sao hắn có thể để người ta nói nàng lắm chuyện được? ( truyện trên app tyt )
Hắn chỉ có thể để Tử Quyên đưa Viên Viên về phòng nghỉ ngơi, không cho nàng lo lắng chuyện này nữa, trên đường đưa nàng về còn nói: “Không đến thì thôi, sau này cũng đừng đến nữa, mọi chuyện đều có biểu ca lo liệu.”
Cuối cùng, lại có một bà môi giới khác được đưa vào. Ninh Tuyên bảo Hoa Hưng Nhi tự mình chọn cho nàng hai tiểu nha hoàn mười hai, mười ba tuổi lanh lợi.
Hai nha hoàn này tổng cộng mười sáu lượng bạc, trên người chỉ có bộ y phục mới mà bà môi giới cho để mau chóng bán được họ.
Giao xong khế ước bán thân, Thanh La và Tử Quyên dẫn hai tiểu nha hoàn đi đun nước nóng để tắm rửa. Y phục mặc bên ngoài không được phép mặc vào nhà họ Ninh, lỡ như có chấy rận thì sao? Những thứ mang từ bên ngoài vào cuối cùng đều phải đốt thành tro.
Mụ mụ Tôn kiếm được bộn tiền, tay xách theo mấy cô nương còn lại về đến nhà rồi mua ngay một cái chân giò cay để gặm.
Mấy cô nương nhỏ nhìn mà thèm nhỏ nước miếng, nhưng mụ ta đâu phải người làm việc thiện, chỉ liên tục sai bảo lũ trẻ con đi giặt giũ, làm việc.
Mụ ta đang mải miết gặm chân giò, bỗng có một đôi vợ chồng ăn mặc giản dị từ ngoài cửa đi vào, họ cũng đã ngoài năm sáu mươi, mặt mày vàng vọt.
Người phụ nữ nắm lấy tay mụ ta hỏi: “Mụ mụ Tôn, con gái út của tôi thế nào rồi?”
Mụ mụ Tôn nhai nhồm nhoàm chân giò, nước sốt dính đầy miệng, cười nói: “Hai đứa nó đều có phúc, được quý nhân mua về rồi, sau này chính là tiểu thư rồi đấy! Bà mà có vào trong thì phải gọi hai đứa nó là cô cô đấy!”
Người đàn ông hỏi: “Hai đứa con gái chỉ bán được có tám lượng bạc thôi sao?”
Hai chị em nhà này đều được bọn họ nâng niu như ngọc ngà châu báu từ nhỏ, cả vùng ai cũng khen xinh đẹp, trước đây có tú bà đến hỏi mua hai mươi lượng bọn họ còn không bán, dù sao cũng là con ruột mình dứt ruột đẻ ra, rơi vào chốn ô uế bọn họ thật sự không nỡ lòng.
Mụ mụ Tôn lấy ra ba thỏi bạc, cân lên một cách qua loa rồi thản nhiên nói: “Năm mất mùa đói kém, con gái nhà quê thì đáng giá được mấy đồng? Tám lượng đã là giá trên trời rồi!”
Hai vợ chồng nghe vậy, đứng ở cửa hồi lâu, cuối cùng người mẹ gượng cười, chạy đi mua một khoanh thịt lợn muối, hai vò rượu và ba trăm đồng tiền đưa cho mụ mụ Tôn làm lễ tạ ơn.
Chờ người ta ôm quần áo đi rồi, mụ mụ Tôn đếm lại tiền, trong lòng khinh bỉ chửi thầm một tiếng, người hèn mà vật cũng hèn!
Trong sân nhà họ Ninh, hai tiểu nha hoàn mới được mua về đang quỳ gối dập đầu chào hỏi Đoạn Viên Viên, được ăn ngon mặc đẹp ở nhà họ Ninh, tuy chưa mập mạp lên được nhưng da dẻ đã trắng trẻo hơn rất nhiều, nhìn không còn giống người nghèo nữa.
Hai nha đầu đều có khuôn mặt tròn trịa, cười lên ngọt ngào như đường.
Cô chị dắt theo em gái nói: “Bột đánh răng mà cô cô cho dùng rất tốt, mới mấy ngày mà hàm răng đã sạch sẽ như ở nhà rồi!”
“Vậy thì phụ mẫu các ngươi nhất định rất yêu thương các ngươi.” Nhà nào mà không thương con gái thì tuyệt đối sẽ không bỏ tiền ra mua bột đánh răng về dùng, Đoạn Viên Viên nằm trên giường cười nói, cảm thấy răng đau nhức.
Nàng vừa gặp mụ mụ bán người mà đã đổ bệnh, lợi sưng vù cả lên.
Ninh Tuyên đưa tay sờ lên má nàng, cũng không phát hiện ra vấn đề gì, chỉ bảo nàng đắp cao bạc hà, rồi lại tất bật sai người đi pha chế lại bột đánh răng cho nàng.
Hai tiểu nha hoàn gật đầu, một người nói: “Trước đây răng của chúng tôi là đẹp nhất làng, ra khỏi cửa cũng không cần ngậm quả hạch thơm đâu.”
Còn những nhà xung quanh hai chị em này, đừng nói là con gái, ngay cả con dâu cũng chẳng có mấy ai được đánh răng như vậy, hai chị em cũng không thích chơi với những người có hàm răng không sạch sẽ, hễ có ai đến gần là hai người liền như gặp ma, còn bịt mũi mắng: “Các ngươi biến thành từ chó hoang sao? Vừa sinh ra đã đi tìm phân chó ăn! Miệng hôi chết đi được!”
Họ chỉ muốn chơi với những cô nương có hơi thở thơm tho như hoa lan thôi.
Kết quả là ở chỗ mụ mụ bán người, đừng nói là đánh răng, không bị đánh đập đã là may mắn lắm rồi, hai chị em cũng nhanh chóng biến thành những người có hàm răng vàng khè, nói chuyện chua ngoa, mấy hôm trước đến nhà họ Ninh, mụ mụ bán người đã bắt họ súc miệng từ tối hôm trước, còn cho ngậm quả hạch thơm cả đêm để khử mùi.
Cô chị nhìn bột đánh răng nhiều vô số kể của Đoạn Viên Viên, thầm nghĩ, rốt cuộc hai chị em nàng ta cũng có thể chơi đùa cùng những cô nương có hơi thở thơm tho như hoa lan rồi, nhưng sao nàng ta lại cứ nhớ đến những con chó hoang gầy gò ở quê nhà vậy nhỉ?
Ninh Tuyên rất hứng thú với vấn đề răng miệng này, thêm vào đó Đoạn Viên Viên lại bị đau răng, nên hắn muốn xem thử răng của mọi người.
Di nương Trần có một chiếc gương đồng dài, được mài rất sáng bóng, bà ấy đã từng trải qua rất nhiều khổ cực, hàm răng vốn đã không được đẹp, quanh năm suốt tháng đều phải tìm thầy thuốc, đặc biệt kiêng kỵ những thứ quá nóng hoặc quá lạnh.
Ninh Tuyên đã tự mình kiểm tra răng cho bà ấy rất nhiều lần, di nương Trần cũng không ngại ngần gì khi há miệng trước mặt con trai, chỉ coi như là kiểm tra thêm một lần nữa.
Đoạn Viên Viên bảo Ninh Tuyên há miệng cho nàng xem trước. Ninh Tuyên che miệng, lắc đầu không chịu, Đoạn Viên Viên bèn nhìn sang di nương Trần.
Di nương Trần nói: “Con nghe lời Viên Viên đi!”
Mấy nha hoàn rất biết điều mà lui xuống, ai lại muốn nhìn thấy cảnh tượng chủ tử chảy nước miếng chứ, trừ khi là chán sống rồi!
Ninh Tuyên chỉ đành dùng quạt che mặt của di nương Trần, há miệng cho Viên Viên xem.
Răng hắn trắng đều, không có răng khôn. Đoạn Viên Viên nhìn một lúc rồi lại cầm gương soi chính mình, nha y thời cổ đại không phát triển, Đoạn Viên Viên rất coi trọng hàm răng của mình, mỗi ngày đều súc miệng ba lần.
Nhưng nàng lại rất hảo ngọt, lúc mười hai, mười ba tuổi thay răng không ăn được gì nên gầy hẳn đi một chút.
Lão gia Đoạn và phu nhân Đoạn nói với nàng rằng nếu thèm ăn thì có thể liếm một chút mạch nha cho đỡ thèm, có mạch nha thì sẽ có hạt dưa, đậu phộng, bánh kẹo, chờ đến khi răng mọc đầy đủ, nàng đã có thêm hai chiếc răng khểnh không được đều lắm.
Răng khểnh cũng không phải răng xấu, nàng có thể chấp nhận được! Đoạn Viên Viên bỏ gương xuống, thở dài: “Răng của biểu ca đẹp hơn răng của muội!”
Ninh Tuyên nghe vậy cũng muốn xem răng nàng, đương nhiên Đoạn Viên Viên không chịu, trong miệng nàng còn đang dán cao bạc hà.
Ninh Tuyên kéo nàng lại, ấn nàng ngồi xuống ghế, nắm lấy cằm nàng cười nói: “Không cho biểu ca xem thì biểu ca sẽ không mua kẹo cho muội ăn nữa đâu!”
Đoạn Viên Viên trợn mắt, nàng đâu còn là con nít nữa, sao có thể sợ không có kẹo ăn chứ!
Hơn nữa răng nàng còn đang đau!
Vừa hay di nương Trần trông thấy, không khỏi hít sâu một hơi: “Viên Viên, con gái nhà khuê các sao có thể trợn mắt như vậy chứ!” Nói rồi quay sang nhìn Ninh Tuyên: “Con lại bắt nạt biểu muội nữa rồi! Đã hai mươi tuổi đầu rồi mà còn ở nhà quậy phá!”
Nhưng di nương Trần đối xử công bằng, Đoạn Viên Viên đã xem răng Ninh Tuyên rồi, thì Ninh Tuyên xem răng nàng cũng là lẽ đương nhiên!
Kết quả là Đoạn Viên Viên vẫn bị Ninh Tuyên bóp miệng xem răng.
Có thể nói là nàng lớn lên ở nhà họ Ninh, từ nhỏ đã được nâng niu như ngọc ngà châu báu, cái gì cũng được so sánh với đại tiểu thư nhà họ Ninh, răng nàng không có lý do gì để xấu cả, nếu không được đẹp như vậy, chỉ có thể là do nàng ăn nhiều kẹo quá nên không kịp mọc đều.
Ninh Tuyên cầm gương so sánh qua lại một hồi lâu mới nói: “Sau này thật sự không thể cho muội ăn kẹo nữa. Nhân lúc còn nhỏ, răng chưa mọc cứng, mỗi ngày bảo nha hoàn dành thời gian đẩy vào trong cho muội, vẫn còn có thể sửa lại được.”
Đây là cách của người Tây, Ninh Tuyên đã từng tận mắt nhìn thấy người khác áp dụng rất hiệu quả, nên mới muốn nàng làm thử.
Ninh Tuyên xem xong thì đi đến bàn sách, hứng thú bừng bừng pha chế kem đánh răng cho nàng.
Đoạn Viên Viên nhìn thấy trên đó có ghi muối xanh, bột ngọc trai, mật ong và các vị thuốc, không ngờ thành phần cũng gần giống với kem đánh răng hiện đại.
Nàng quay đầu nhìn Ninh Tuyên, trong lòng dâng lên một tia thương cảm.
Công tử thời xưa muốn làm một tên công tử bột cũng không phải chuyện dễ dàng gì, muốn giữ gìn được gia nghiệp, từ nhỏ đã phải học hành chăm chỉ, cưỡi ngựa bắn cung, còn phải biết tính toán sổ sách, ngay cả y lý cũng phải am hiểu một chút, phòng ngừa bị lang băm hại chết.
Trước khi Ninh Tuyên rời đi còn tịch thu hết số bánh kẹo còn lại của Đoạn Viên Viên. Vừa ra khỏi cửa liền đưa phương thuốc cho Hoa Hưng Nhi: “Ngươi đi tìm thầy thuốc xem thử, nếu dùng được thì sai người bào chế rồi đưa cho biểu tiểu thư.”
Hoa Hưng Nhi lập tức cầm đồ đi đến hiệu thuốc, trước khi đi còn không quên hỏi: “Vậy còn nha đầu kia thì xử lý thế nào ạ?”
Ninh Tuyên suy nghĩ một lúc rồi nói: “Giữ lại, sai người đưa đến trang trại, đừng để biểu tiểu thư gặp lại nó nữa.”
Chỉ cần nha đầu kia biết điều, thì một miếng cơm nhà họ Ninh họ vẫn còn lo nổi.
Chiều hôm đó, Thanh La và Tử Quyên đã mang đồ đến, kem đánh răng mới được đựng trong hộp sứ men vẽ hoa mẫu đơn, người không biết còn tưởng là son phấn mới ra lò.
Đoạn Viên Viên dùng thử vài lần, phát hiện răng trắng hơn hẳn, hương thơm cũng lưu lại lâu hơn, nàng nhìn hộp bột đánh răng cũ rồi nói: “Mang ra ngoài chia cho mọi người đi, vứt đi cũng phí.” Nói đến đây, Đoạn Viên Viên lại nhớ đến chuyện tiểu nha hoàn mới đến kể về việc dùng bột đánh răng ở quê nhà, bèn nói: “Cho hai người họ nhiều hơn một chút, họ cũng thật đáng thương.”