Sau khi Đoạn Viên Viên về nhà, Tiêu Lệ Nương không còn phải giặt giũ nấu cơm nữa.
Buổi tối, mẹ chồng còn phá lệ cho nàng ấy lên bàn ăn cơm cùng.
Lão phu nhân dè dặt hỏi: “Lệ Nương, con quen biết đại cô nương Đoạn như thế nào vậy?”
Tiêu Lệ Nương cúi đầu xới cơm vào bát: “Con cùng bọn trẻ con đi chơi ạ.”
Lão phu nhân cũng chẳng thèm đỏ mặt, ôn tồn khuyên nhủ: “Lần sau đừng có thất lễ như vậy nữa! Nếu đại cô nương đã thích con, sau này chúng ta cứ coi như họ hàng thân thích mà qua lại, lúc nào muốn đến nhà, con phải nói trước với mẹ một tiếng, dù sao cũng phải chuẩn bị ít trứng gà, gạo, mì, nói chuyện nhiều hơn với thiếu gia, tiểu thư nhà người ta, nâng đỡ Thục Nhi một chút.”
Biết đâu trong nhà lại có quý nhân nào đó vừa mắt con gái mình thì sao?
Có cọng rơm cứu mạng này, lão phu nhân làm chủ cho Tiêu Lệ Nương bộ đồ vải gai trên người nàng ấy, ngược lại bảo Đoạn Thục Nhi đi rửa bát thay.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play