Trần Phi đã hối hận, dù Triệu Bình Sinh có cầu xin thế nào cũng không chịu ở lại qua đêm. Xe chạy được nửa đường, điện thoại của Triệu Bình Sinh đuổi theo, gào thét với hắn: "Anh đã sướng rồi! Còn tôi thì sao! Tôi phải làm thế nào? Anh quá đáng thật đấy!"
"Bớt lải nhải! Mau đi ngủ đi!”
Ngắt cuộc gọi, Trần Phi đạp ga một cái đưa tốc độ lên 140. Nửa đêm, đường xá hầu như không có xe, hơn nữa cũng không sợ bị phạt điểm vì chạy quá tốc độ. Hắn quá cần dựa vào cảm giác lái xe với tốc độ cao này để giải tỏa cảm xúc, lần đầu tiên trong đời bị một người đàn ông làm cho xuất ra, đến giờ tay chân vẫn còn run rẩy. Lúc sướng thì không quan tâm gì cả, đến khi qua cơn kích động và bình tĩnh lại, vẫn khó đối mặt với thực tế - Thẳng suốt 40 năm! Có thể nói cong một cái là cong được hả!
Triệu Bình Sinh nói đúng, hắn đúng là một thằng khốn, chậc, cũng đâu phải hôm nay mới biết.
Về đến cơ quan, hắn vùi đầu vào gối trong phòng nghỉ. Nằm được nửa tiếng, tim vẫn đập thình thịch, cứ lật qua lật lại trên giường như nướng bánh cho đến nửa đêm mới miễn cưỡng thiếp đi. Ngủ cũng không yên, trong mơ vẫn không thoát khỏi đồng chí Lão Triệu, đang ngủ bỗng hét lên một tiếng làm mình tỉnh giấc.
Không chỉ mình hắn, Đàm Hiểu Quang nằm giường bên cạnh cũng bị dọa giật mình ngồi dậy, vẻ mặt kinh hoàng xoa ngực: "Mẹ nó! Phó đội trưởng Trần anh không sao chứ? Gặp ác mộng gì mà kêu to thế?"
Mặt Trần Phi căng lên, giơ tay che mặt giấu vẻ hoảng hốt: "À thì... Mơ thấy đuổi bắt người... Xin lỗi nhé, làm cậu sợ rồi..."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT