Đội Trọng Án

Chương 50


18 giờ

trướctiếp

Nghe nói Trần Phi và Triệu Bình Sinh còn phải vội vã đến bệnh viện giữa đêm khuya, Phó Lập Tân liên tục khuyên họ đừng đi. Đoạn đường từ thị trấn đến huyện không chỉ tối mà còn có một đoạn đường núi, sợ họ gặp nguy hiểm. Hơn nữa Trần Phi đã gần 24 tiếng không ngủ, đi đi về về cũng làm lỡ việc nghỉ ngơi, dù sao nhà khách cũng còn phòng trống, ngủ yên ổn đến sáng, ban ngày để Miêu Hồng lái xe đưa đồng chí Lão Triệu về bệnh viện.
Vừa nghe nói để Miêu Hồng đưa mình về, Triệu Bình Sinh hơi sợ. Trước đây La Minh Triết yêu cầu anh có thời gian thì dẫn Miêu Hồng tập lái xe, anh đã dẫn, tập xong suýt nữa không xuống xe được. Không phải kỹ thuật của Miêu Hồng không tốt, ngược lại, kỹ thuật của cô gái này quá tốt, tay nghề cao gan lớn, chuyển đổi ga phanh côn một cách trơn tru, tốc độ 140 km/h vẫn dám vượt sát đầu xe người ta, khi đỗ xe một cái kéo phanh tay là trượt đuôi vào chỗ đỗ. Lúc đó Trần Phi còn cười anh nhát, đợi chính mình đi một vòng xuống xe, vào nhà ngồi trên ghế hai tiếng không nói được câu nào, nửa ngày không hoàn hồn.
Nói cũng vô ích, chỉ cần chạm vào vô lăng, ánh mắt Miêu Hồng đã thay đổi. Cô nói ước mơ từ nhỏ của mình là trở thành một nữ tay đua, nhưng gia đình không đủ khả năng chi trả phí đào tạo cho môn thể thao cạnh tranh cao cấp như vậy, nghĩ lái xe cảnh sát đuổi theo nghi phạm cũng thú vị, nên đã nộp đơn vào trường cảnh sát. Tất nhiên bây giờ cô không nghĩ vậy nữa, làm một nghề yêu một nghề, bắt tội phạm dựa vào đầu óc chứ không phải kỹ thuật lái xe.
Để tránh cho đồng chí Lão Triệu mới ốm dậy không chịu nổi kích thích, Trần Phi kiên quyết đưa anh về bệnh viện trong đêm. Dù sao trong đội chỉ khi thực sự không còn người, thì không ai dám để Miêu Hồng lái xe khi cùng đi, trừ Tào Hàn Quần. Trần Phi nói anh ấy đang đánh cược mạng sống để ghi điểm trước mặt người ta, xuống xe chân run lẩy bẩy vẫn không quên khen kỹ thuật lái xe của Miêu Hồng giỏi.
Nghe Trần Phi vừa lái xe vừa chế giễu Tào Hàn Quần một lòng muốn ăn cỏ non, Triệu Bình Sinh âm thầm nuốt xuống nỗi đắng cay nơi đầu lưỡi. Anh sẽ không cười Tào Hàn Quần, anh và người ta nửa cân cũng không hơn tám lạng, mẹ nó đều là những kẻ tiện. Tuy nhiên đồng chí Lão Tào tiện mà còn có hy vọng, tuổi tác chênh lệch lớn thì lớn, miễn là Miêu Hồng tự nguyện, người ngoài không thể nói nửa lời. Còn anh thì sao, đường dài mịt mù, đi thế nào cũng không thấy đầu. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Đến bệnh viện, như dự đoán, hai người bị y tá ca đêm mắng một trận tơi bời. Không xin phép đã lén trốn đi, gọi điện cũng không nghe, suýt làm họ lo chết. Họ không biết nghề nghiệp của Triệu Bình Sinh, khi Trần Phi điền đơn nhập viện ghi là nhân viên công ty, tất nhiên không hiểu tại sao họ không thể nói rõ đi đâu. Nhưng họ cũng không để ý, bị mắng vài câu thì mắng, so với những uất ức trong công việc, chuyện này chẳng đáng là gì.
Bị mắng xong, Triệu Bình Sinh thấy Trần Phi vào phòng kéo ngăn kéo tìm đồ, hỏi: "Anh tìm gì vậy?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp