Cùng lúc đó, Tiểu Đường trong không gian cũng "ái chà" một tiếng: "Diên Diên! Bọn họ bắt đầu nội chiến rồi! À mà cũng không hẳn là nội chiến, chẳng qua là có rất nhiều người trong nhóm sống sót được họ cứu ra lại không muốn đến căn cứ Hy Vọng nữa, mà muốn ở lại căn cứ của ngươi! Hí hí, đáng đời, ai bảo bọn họ dám giành người với Diên Diên cơ chứ."
Nam Diên khẽ nhướn mày: "Theo lý mà nói, đội cứu hộ đã cứu mạng họ, ơn cứu mạng nặng tựa núi cao, bọn họ không nên qua cầu rút ván mới phải. Hay là, đội cứu hộ này đã làm điều gì tày trời khiến họ oán hận?"
Tiểu Đường lập tức đáp: "Diên Diên, cái này ta biết! Bởi vì đội cứu hộ chỉ lo cứu người chứ không lo chuyện ăn uống của họ! Người của đội cứu hộ thì một ngày được ba bữa cơm no đủ, còn những người sống sót chỉ được ăn một bữa một ngày, có khi còn phải nhịn đến hai ngày. Mà vốn dĩ, những người này đã bị bỏ đói rất lâu trước đó rồi. Kết quả là, vừa thoát khỏi hiểm cảnh, họ lại tiếp tục rơi vào tình trạng không có cái ăn. Thậm chí, còn có người bị chết đói ngay trong đội cứu hộ nữa kìa.
Không chỉ vậy, hễ ai bị phát hiện nhiễm virus xác sống, bọn họ sẽ không chờ đối phương hoàn toàn biến thành xác sống mà trực tiếp giết luôn ngay tại chỗ. Đám người sống sót đó đều tức giận mà không dám nói ra."
Nam Diên trầm mặc một lát, giọng điệu nhàn nhạt: "Mạt thế đến, nền văn minh nhân loại ngay lập tức bị thụt lùi hàng trăm, thậm chí là hàng nghìn năm."
Tiểu Đường gật gù: "Chứ còn gì nữa! Trong thời mạt thế, lòng người đôi khi còn đáng sợ hơn cả xác sống ấy chứ!"
Nam Diên liếc nó: "Tự nhóc lĩnh ngộ ra à?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play