Nam Diên không dám lơi lỏng dù chỉ một giây. Ngay cả khi đã cắt đuôi được bầy xác sống, nàng vẫn tiếp tục tăng tốc, luồn lách trên đường.
Chỉ đến khi ai nấy đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nàng mới dần buông lỏng tinh thần theo.
Bỗng nhiên, Vương Lượng huýt sáo một cái: "Anh Thịnh— ơ không đúng, anh rể! Ba mươi giây vừa rồi đúng là thời khắc huy hoàng nhất cuộc đời anh đấy! Cái màn xông pha quên mình của anh quá ngầu luôn! Đề nghị trao giải thưởng 'Mười nhân vật cảm động nhất Hoa Hạ' ngay! Phải ghi danh vào sử sách!"
Cậu vừa đùa vừa cười, nhưng chẳng ai hưởng ứng. Không khí trong xe vẫn trầm lặng.
Vương Lượng cười gượng hai tiếng, ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Triệu Hào Phi đột nhiên lạnh giọng cười nhạt: "Thịnh Mộ Hi, cậu cứ tiếp tục cái chủ nghĩa anh hùng cá nhân của mình đi. Lần này còn may mắn, nhưng lần sau thì sao? Cậu có chắc mình không làm liên lụy đến tất cả người trên xe không?"
Tào Mộng nhíu mày, bất mãn nói: "Triệu Hào Phi, cậu có thể đừng mỉa mai như vậy được không? Anh Thịnh liều mạng là chuyện của anh ấy, đâu có bắt ai đi theo đâu!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT