Thích Ngưng Diễm không dám tin vào những gì mình vừa nghe, lắc đầu, lẩm bẩm như tự nói với bản thân: “Sơ Nhi, nàng thay đổi rồi. Vì sao mới chỉ hai năm không gặp, nàng đã trở nên cay nghiệt đến vậy?
Ta chỉ muốn thực hiện lời hứa ngày trước thôi mà. Khi cả hai chúng ta rơi vào hiểm cảnh, chẳng phải chúng ta đã hứa với nhau rồi sao? Sơ Nhi, nàng đã quên hết rồi ư?”
Nam Diên liếc hắn ta một cái, gương mặt lạnh nhạt, hờ hững đáp: “Đúng, ta quên rồi. Thích đạo hữu cũng không cần bận tâm nữa.”
Đứng bên cạnh, ánh mắt của Vân Vô Nhai vô thức dừng lại trên người Nam Diên. Sự bực bội và khó chịu vốn đã dâng lên trong lòng y không những không tan đi sau câu nói này mà càng trở nên sâu sắc hơn. Nhìn Thích Ngưng Diễm, ánh mắt y bỗng chốc trở nên sắc lạnh, mang theo vẻ chán ghét không thể che giấu.
Tướng mạo thì tầm thường, tu vi chẳng ra gì, lại thích dùng lời ngon tiếng ngọt, làm bộ làm tịch như một tiểu nữ nhi yếu đuối.
Một kẻ như vậy, thế mà Tiểu Hoa trước đây lại có thể thích hắn ta, còn từng thề non hẹn biển với hắn ta nữa?
Thế mà ánh mắt của nàng lại kém đến mức đấy!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play