Ôn Tú tự mình lẩm bẩm một hồi, bỗng nhận ra có điều gì đó không ổn.
Người đồng hương này chỉ lắng nghe nàng ta nói, tuyệt nhiên không lên tiếng.
Hơn nữa, dù có ít nói thế nào đi nữa, khi gặp được đồng hương, cớ sao lại có biểu cảm như vậy?
Nghi ngờ vừa nảy sinh trong lòng, Diệp Tử Mộ đã cúi mắt, bình thản giải thích: “Ta đến đây tương đối sớm, đã quen với cuộc sống ở đây rồi nên không muốn nhắc đến quá khứ.”
Ngừng lại một chút, giọng hắn trầm xuống, mang theo chút căng thẳng mà ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra: “Ôn Tú, vì sao chúng ta lại đến được đây? Liệu có cơ hội quay về không?”
Ý nghĩ kỳ lạ trong lòng Ôn Tú còn chưa kịp định hình đã tan biến. Nàng ta lắc đầu: “Sợ rằng không thể quay về được nữa. Ta đã chết ở thế giới đó rồi, có trở về thì cũng chỉ làm một vong hồn. Ta không muốn quay lại, giờ ta ở đây rất tốt, đã quen với nơi này rồi. Hơn nữa, ta còn có người mà mình muốn bảo vệ.”
Khóe môi Diệp Tử Mộ hơi giật, cảm giác căng thẳng trong lòng cũng theo đó mà dịu đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT