Nam Diên nheo mắt nhìn anh, hỏi lại: “Chẳng phải vừa nãy anh ngủ rất ngon trên sofa sao?”
“Đó là vì lúc đó Nhân Nhân ở bên cạnh tôi. Khi em rời đi, không lâu sau tôi tỉnh giấc rồi không thể ngủ lại được nữa.”
Nói đến đây, giọng anh trở nên buồn bã và ủ rũ.
Cố Thanh Lạc nhìn Nam Diên, lại lên tiếng cầu xin: “Tôi ngủ rất ngoan, không ngáy, cũng không trở mình, sẽ không làm phiền em. Em có thể cho tôi trải chăn ngủ ở đây được không?”
Trước đây, Nam Diên không cảm nhận được cảm giác thiếu ngủ là như thế nào. Dù sao thì nàng cũng đã quen ngủ liền mấy chục năm, sau đó có thể tỉnh táo suốt hàng trăm năm mà không cần ngủ lại. Hơn nữa, người tu luyện như nàng chỉ cần ngồi đả tọa là đủ, không cần phải ngủ như người thường.
Nhưng bây giờ, với cơ thể của người thường mà nàng đang mượn, dù nguyên thần của nàng có mạnh mẽ đến đâu thì cũng phải tuân thủ quy luật sinh hoạt của con người: ăn uống đủ bữa và ngủ đúng giờ mỗi ngày, nếu không, cơ thể này sẽ gặp phải đủ loại vấn đề.
Khi thiếu ngủ, nàng sẽ mệt mỏi, chẳng muốn làm gì cả.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play