Nam Diên có uống một chút rượu vang trong bữa tiệc tối, gò má ửng hồng lên đôi chút. Nghe xong lời của Cố Thanh Lạc, nàng hơi nheo đôi mắt đào hoa xinh đẹp lại, vẻ mặt lười biếng mà lại toát lên chút nguy hiểm: "Hửm? Vừa nãy anh nói gì cơ?”
Cố Thanh Lạc không hề nhận ra sự nguy hiểm, anh đối diện với ánh mắt nàng, nhẹ nhàng chớp mắt: "Nhân Ngải, mấy ngày nay tôi lại không ngủ được rồi. Cô nhìn vào mắt tôi xem, có phải có nhiều tơ máu hơn không?”
Vẻ mặt của bạn nhỏ vô cùng khổ sở: "Chất lượng giấc ngủ của tôi cực kỳ tệ, hầu như chẳng có được giấc ngủ sâu. Nếu cứ thế này, sau này tôi thực sự có thể bị chứng mất trí nhớ khi về già đấy.”
Anh nhìn chằm chằm vào Nam Diên, trong đôi mắt trong sáng ấy không hề có chút tạp chất nào, tinh khiết như ánh mắt của một đứa trẻ sơ sinh: "Nhân Ngải, là bạn tốt của tôi, chẳng lẽ cô lại nhắm mắt làm ngơ nhìn tôi ngủ không yên, để rồi sau này càng dễ mắc chứng mất trí nhớ sao?”
Nam Diên: "..."
Hóa ra là vì chuyện này, vừa nãy nàng còn nghĩ đến điều gì đâu đâu.
Đúng là, một người mắc chứng thiếu hụt cảm xúc, làm sao có thể có những suy nghĩ đó được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play