Quả tươi trên thôn trang này thật ngon, quả mới hái xuống ngon hơn nhiều so với hái xong nửa ngày mới vận chuyển vào đến kinh thành! Không bằng mùa thu lại tới một lần nữa đi! Nếu như phu quân có thời gian rảnh thì đi cùng hắn đi!
Rốt cuộc phu nhân cũng không nhìn hắn nữa, Thôi Giác mới có thể thả lỏng một chút, tự do hít thở. Hắn lại vì chuyện như vậy mà sinh ra do dự khó xử, còn bị phu nhân biết được. Nhưng hắn cũng nhận ra mình đang vui sướng. Điều này làm cho hắn càng có chút không biết đối mặt với chính mình như thế nào. Hắn chỉ có thể nghiêng đầu nhìn phu nhân. Phu nhân đang chuyên chú nhìn đôi chim nhạn bơi song song trong nước.
Con nhạn đực kia đang tán tỉnh, bơi xung quanh nhạn cái, còn không ngừng lắc đầu, vươn cổ uống nước để lấy lòng nhạn mái khiến cho hắn nhớ tới Ôn Tòng Dương mình gặp vào ngày hai mươi tháng ba năm ngoái, hắn ta cũng như con chim này, quay xung quanh phu nhân. Nhưng khi đó phu nhân nhìn Ôn Tòng Dương với vẻ mặt như thế nào, hắn không hề thấy rõ, chỉ nhớ tiếng "Biểu ca" mềm mại đáng yêu kia. Phu nhân còn hỏi người nọ kỹ năng bắn cung khi cưỡi ngựa đến đâu rồi.
Thôi Giác tự biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, chưa bao giờ hắn sinh ra lòng khinh thị với người khác nhưng lúc này hắn lại không khỏi mỉm cười trong lòng. Chuyện bắn cung khi cưỡi ngựa, chỉ có vậy mà cũng đáng để khoe khoang sao.
"Đến rồi!"
Lời này của phu nhân gọi Thôi Giác quay về thực tại ngay lập tức.
"Ba phần mười ở đây là táo, ba phần là lê, hai phần là đào, còn có cây hạnh, cây táo, hồng... Nhưng đều chưa chín! Không hái được gì cả!" Phu nhân đếm từng quả, hơi nghi hoặc hỏi hắn, "Hay là Nhị gia muốn đi vào trong một chút?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT