"Có đồ ạ!" Thanh Sương liền trả lời chuyện quan trọng này trước, "Là thái thái bảo nô tỳ đưa cho cô nương."
Nàng đứng lên đi lên bàn trang điểm lấy, vừa đi vừa nói: "Phu nhân bảo nô tỳ nói với cô nương: "Hôm qua cô nương chịu ấm ức, đáng tiếc trong lòng đại cô nương còn chưa nghĩ thông, phu nhân không dám nói đại cô nương nhận lỗi với cô nương. Đây là phu nhân mang đến cho cô nương chơi. Phu nhân còn nói, người biết đại nãi nãi là người tốt, xin cô nương đừng để lời nói hồ đồ của đại cô nương ở trong lòng ——"
Cửa phòng ngủ mở ra, Bạch Lộ đi tới bên cạnh cửa vén rèm, nhưng lại chậm chạp không có ai đi vào.
Kỷ Minh Dao trừng mắt nhìn Thanh Sương.
Vừa rồi tiếng nha đầu này nói chuyện không nhỏ, nhất định là muốn cho Thôi Giác nghe thấy!
Thanh Sương chỉ lo cúi đầu, trong lòng không cho là mình sai. Cô nương che chở cho đại nãi nãi ở nhà mẹ đẻ, Thôi gia lại không có một ai biết. Người khác không biết thì thôi, nhưng nếu đã có cơ hội, đương nhiên phải để cô gia biết! Nàng ôm hộp gấm Ôn phu nhân thưởng xuống, quỳ gối trước mặt cô nương. Mặc kệ cô nương muốn phạt như thế nào, nàng đều nhận cả!
Mới rời giường đã phải giải quyết tình huống phức tạp như vậy, Kỷ Minh Dao không khỏi thở dài, xoa xoa trán của mình. Nàng ra hiệu cho Hoa Ảnh đỡ Thanh Sương đứng lên trước, lại hỏi Bạch Lộ : "Ngươi cầm màn nửa ngày rồi, có mỏi tay không?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT