Ôn Tòng Dương biết, sau biến cố, Kỷ Minh Đạt đã có chút khác biệt so với trước đây. Nhưng khi chính tai nghe nàng nói ra hai chữ "hòa ly" vẫn khiến hắn khiếp sợ không dám tin.
Từ khi nhạc phụ mưu nghịch bị tội, bị lăng trì bỏ mình, hắn liền cho rằng, hắn chỉ có thể miễn cưỡng sống chung cùng Kỷ Minh Đạt cả đời.
"Chàng sớm đã chán ghét thiếp, thiếp cũng chán ghét chàng. Chàng nói đúng." Kỷ Minh Đạt nhịn nước mắt: "Chúng ta sớm đã không làm phu thê được, thiếp hà tất phải ép mình ở lại. Huống hồ, dù thiếp có thể đi phủ Quảng Xuyên Hầu, lại không tiện mang theo tổ mẫu và mẫu thân. Chàng muốn chăm sóc cữu cữu, thiếp cũng muốn phụng dưỡng trưởng bối, không bằng triệt để tách ra. Chàng và phu nhân, cũng không cần hao tâm tổn trí vì thiếp."
"Chỉ có một điều." Nàng cầu xin nhìn Ôn Tòng Dương: "Mặc dù đứa nhỏ không phải điều chàng muốn, mặc dù, chính thiếp cũng có thể nuôi được nhưng xin chàng đừng quên, chàng còn có đứa nhỏ này, có được không?"
Đối mặt với lời cầu xin hạ mình, thấp giọng khẩn cầu của nàng, Ôn Tòng Dương cũng không cảm nhận được bất kỳ thỏa mãn nào.
"Ta không biết có nên vui không." Hắn thở dài: "Cuối cùng nàng cũng coi ta như một con người rồi."
Kỷ Minh Đạt xấu hổ cúi đầu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT